Chương 5
Tôi lạnh lùng gạt tay hắn ta ra.
“Trong xe có camera giám sát. Từ lúc xuống xe đến giờ, giữa tôi và cô ta ít nhất có năm người đứng chắn.”
“Nếu trí thông minh của anh mấy năm qua chưa rơi tự do xuống đáy, thì tự mình kiểm tra đi - xem tôi có đụng vào cô ta không.”
Nói rồi, tôi quay lưng bước đi, nhưng vì mắt còn mờ nên đã va phải một bệ đá bên cạnh, hai chân lập tức bầm tím.
“An…”
Phía sau vang lên tiếng nói ngập ngừng rõ rệt. Tôi vòng qua bệ đá, tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Đây là cuộc sống bình thường mà tôi khao khát nhất suốt những năm qua.
Tống Nguyệt Viên học chuyên ngành tài chính, và tôi cũng đương nhiên được xếp vào học cùng lớp.
Cố vấn là một cô giáo dứt khoát và mạnh mẽ, hồ sơ của tôi từ sớm đã chuyển đến tay ban giám hiệu.
Cô ấy vỗ vai tôi, nói:
“Con người quan trọng nhất là giữ được bầu trời đầy sao trên đầu và ý chí trong tim. Không gì có thể thật sự đánh gục được em.”
“Dù gặp phải trăm ngàn khó khăn, em vẫn chưa gục ngã, vậy thì con đường phía trước em hoàn toàn có thể bước tiếp.”
Tôi gật đầu.
Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi những lời như vậy, kể từ khi tôi rời khỏi làng Phương Gia.
Tôi bắt đầu cắm mặt trong thư viện ngày đêm, mắt mờ không đọc được thì tôi dùng sách nói để học.
Nhờ vào các mối quan hệ của Tống gia, tôi có thể học hỏi và trò chuyện với nhiều chuyên gia, học giả nổi tiếng.
Ngoài ra, tôi còn học thêm khóa tâm lý học, từng bước cứu lấy bản thân đang chìm sâu khỏi những khó khăn.
Người hoảng sợ nhất chính là Tống Nguyệt Viên.
Cô ta không ngờ rằng những hành vi bắt nạt và cô lập có chủ ý của mình lại không ảnh hưởng đến tôi chút nào.
Cái họ “Tống” đặt ở đó, người có đầu óc sẽ không dám làm gì quá đáng.
Đây là đại học - nơi khai sáng của nhân loại.
Dù vẫn có những kẻ dựa hơi người khác, nhưng đa phần mọi người đều bận sống cuộc đời riêng của họ.
Tôi dần dần kết bạn được với những người có thể trò chuyện.
Trong buổi lễ kỷ niệm của trường, cố vấn phụ trách đã đăng ký cho tôi một tiết mục độc tấu piano.
Bàn tay đầy sẹo của tôi lần đầu tiên chạm vào cây đàn piano một cách chân thật. Tim tôi khẽ run rẩy.
Tôi mỉm cười nhìn đám đông đen kịt dưới khán đài, nốt nhạc đầu tiên tuôn trào trên đầu ngón tay tôi.
Sau một thoáng vấp váp, tôi chơi càng lúc càng trôi chảy, càng lúc càng tự tin.
Cứ như thể tôi sinh ra là để làm vậy.
Không phải như thể, mà là tôi vốn dĩ sinh ra là như vậy.
Khi bản nhạc kết thúc, cả khán đài vỡ òa trong tiếng vỗ tay không ngớt.
Giữa ánh đèn và những dải ruy băng, tôi nhìn thấy sự kinh ngạc một lần nữa lại lóe lên trong mắt Chu Hoài Dã. Bên cạnh anh ta là Tống Nguyệt Viên đang nghiến chặt hàm răng, nhìn tôi với vẻ mặt căm hận.
Tôi đứng dậy, dang rộng hai tay, rồi khép lại trước ngực, cúi chào nhẹ nhàng.
Khi tôi đang dọn dẹp đồ đạc ở hậu trường, Chu Hoài Dã ôm một bó hoa hồng đỏ đến bên cạnh tôi.
“An Lạc, em vừa đàn rất hay.”
Tôi không đưa tay ra nhận hoa, chỉ mỉm cười cảm ơn.
“Tôi cũng nghĩ vậy.”
Chu Hoài Dã ngập ngừng mở lời: “Anh cứ tưởng, em sẽ suy sụp. Dù sao thì khi em vừa về, anh đã lén nhìn em qua phòng bệnh.”
Tôi gật đầu, đó là bệnh viện của Chu gia, mấy năm nay họ cũng bắt đầu lấn sân sang các lĩnh vực như bệnh viện, mai táng.
Tôi biết anh ta đang vấp váp điều gì.
Bộ dạng của tôi lúc đó, đủ để xóa tan mọi tình cảm mập mờ, tốt đẹp của tuổi trẻ.
“Nhưng quả nhiên em là Tống An Lạc, chỉ cần em muốn, em có thể trở thành tâm điểm của mọi người một lần nữa. Lúc nãy em đứng trên sân khấu, cả người em đều phát sáng.”
Đúng vậy.
Tôi là Tống An Lạc, vị tiểu thư nổi tiếng nhất trong giới quý tộc ở kinh thành năm nào.
“Nhưng anh đã chọn Tống Nguyệt Viên.”
“Anh, anh chỉ là…”
Phòng hóa trang bỗng trở nên hỗn loạn. Tống Nguyệt Viên mặc một chiếc váy công chúa chạy đến bên cạnh tôi, đưa tay đẩy tôi mạnh ra phía sau.
Tôi phải chống tay lên bàn mới giữ được thăng bằng.
“Tống An Lạc, sao cô còn có mặt mũi quyến rũ anh A Dã?!”
“Cô không biết, chúng tôi sắp đính hôn rồi sao?”