Niệm An Lạc

Chương 9

Chương 9
Cô chị hàng xóm sau khi sinh bé gái yếu ớt thực ra không chết ngay. Lúc tôi đến thăm, cô ấy vẫn có thể húp hết bát cháo loãng dưới ánh trăng mờ.
“An Lạc, chị sẽ khỏe lại. Em nói đúng, chỉ có sống mới có hy vọng thoát ra ngoài.”
Nhưng ngày hôm sau, cô ấy bị kéo lên chiếc xe tải chở heo con của làng.
Tôi chờ mãi, chờ mãi.
Cho đến khi Phương Dũng chết, cô ấy cũng không trở về.
Sau đó, khi tôi tự sảy thai bằng cách đâm vào tháp trẻ sơ sinh, có một thi thể rơi xuống, vừa vặn lót dưới người tôi.
Gần đây trời mưa sấm nhiều, đất đá trên núi lỏng lẻo, chuyện như thế này xảy ra thường xuyên.
Nhưng khi tôi đứng dậy, tôi chạm vào một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm lớn trên cánh tay của thi thể.
Đây là vết sẹo khi Phương Minh dùng bàn ủi nóng làm bỏng tay tôi trong lần đầu tiên tôi bỏ trốn khỏi làng Phương Gia. Cô ấy đã chắn cho tôi một cú đánh vào mắt. Sau khi Phương Minh đánh xong, cô ấy ôm tôi khóc, giọng đầy vẻ may mắn: “An Lạc, nếu vết bỏng đó mà vào mắt em, cả đời này em sẽ không nhìn thấy gì nữa mất, An Lạc ơi.”
Tiếng sấm mùa xuân vang lên, mưa lớn đổ xuống ngay lập tức.
Hòa cùng máu chảy ra từ dưới người tôi, dường như cả thế giới đều một màu đỏ máu.
Bụng cô ấy bị lõm sâu, như thể nội tạng đã bị lấy đi, chỉ còn lại một lớp da nhẹ bẫng.
Tôi ôm thi thể đã thối rữa không còn nhận ra khuôn mặt mà khóc nức nở.
“Triệu Ngữ, Triệu Ngữ, chị đã nói chúng ta sẽ cùng nhau trốn thoát mà…”
Cô ấy từng nói tên mình là Triệu Ngữ, là thủ khoa của thị trấn, đang học năm thứ hai ở trường đại học sư phạm tốt nhất.
Sau khi tỉnh lại, tôi bắt đầu nhận ra đây không chỉ là một vụ buôn bán phụ nữ bình thường.
Thế là tôi nhiều lần lợi dụng cơ hội đi bệnh viện huyện để liên hệ với các cơ quan liên quan.
Không ngờ, người đầu tiên đến lại là Quý Thiếu Ngu.
Lúc đó tôi đã không nhìn rõ, chỉ cảm thấy giọng nói của anh rất trầm, mang theo hơi ấm khiến tôi yên tâm.
Vì dì họ của anh đã chết trong cuộc chiến giành tài sản của Chu gia, nên những năm gần đây Quý gia luôn âm thầm điều tra chuyện của Chu gia. Nhưng không ngờ lại kéo theo Tống gia với những mối quan hệ phức tạp đằng sau.
Khi đó trăng sáng như nước, Quý Thiếu Ngu thăm dò nói với tôi rằng bố mẹ tôi đã nhận nuôi con gái của Phương Minh.
Cả người tôi run lên.
Đôi mắt gần như mù lòa của tôi đẫm lệ, tôi ngước lên hỏi anh tại sao.
Anh dường như có chút không đành lòng.
Giọng nói trầm thấp của anh đã vạch trần sự thật đau đớn đến chết người.
Khi đó Tống Chí Thanh là người xếp cuối cùng trong gia tộc, thực ra không có năng lực cạnh tranh quyền thừa kế. Nhưng ông ấy đã thông qua việc tôi và Chu Hoài Dã quen biết nhau, xây dựng mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với Chu gia, một bước trở nên nổi bật trước mặt ông nội tôi.
Hồi nhỏ không hiểu, tôi đã nghĩ rằng tình bạn thanh mai trúc mã giữa tôi và Chu Hoài Dã là duyên trời định.
Nhưng tiếc rằng, thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, Chu gia bị phanh phui nhiều vụ bê bối về an toàn thuốc, công ty rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Lúc này, tầm mắt của hai người họ hướng về làng Phương Gia hẻo lánh, nơi có đường dây buôn bán phụ nữ đã tồn tại từ lâu.
Chuột bạch sao có thể so sánh được với cơ thể người thật?
“Vậy còn tôi thì sao? Tôi là con gái ruột của ông ấy!”
Cả người tôi run rẩy, sự thật tàn khốc khiến ngay cả hàm răng tôi cũng run lên bần bật. Quý Thiếu Ngu cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng khoác lên người tôi.
Anh thận trọng nói.
“Anh đã đi điều tra người giúp việc cũ của gia đình em, bà ấy… bà ấy nói năm đó em đã lén vào thư phòng đưa thuốc cho Tống Chí Thanh.”
Tôi lờ mờ nhớ lại khi đó Tống Chí Thanh bị sốt cao liên tục, ông tự nhốt mình trong thư phòng, không cho ai vào.
Nghe tiếng ho của bố, tôi cảm thấy khó chịu. Tôi đã lén đi mua thuốc, lẻn vào thư phòng của ông để bỏ thuốc vào cốc nước. Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng bác sĩ nói thuốc này có vị dâu tây, bố sẽ không bị đắng.
Khi đắp chăn lên người ông, tôi nhìn thấy những giàn nho đang mọc um tùm ngoài cửa sổ, tôi nghĩ đến việc năm sau có thể cùng bố mẹ ngắm sao dưới giàn nho.
“Khi đó, trên bàn làm việc của ông ấy, toàn là những tài liệu phạm pháp liên quan.”
Tôi nghĩ vẻ mặt của tôi lúc đó chắc chắn còn khó coi hơn cả khi khóc.
Quý Thiếu Ngu nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, chậm rãi nói: “Một tờ giấy bất kỳ trên bàn lúc đó, cũng đủ để họ bị tử hình mười mấy lần.”
Thì ra là vậy.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất