Niệm An Lạc

Chương 10: [HẾT]

Chương 10: [HẾT]
Thì ra đó là lý do tại sao sau khi tỉnh lại, ông ấy đã nổi trận lôi đình, điên cuồng bóp cổ tôi và hỏi tôi đã nhìn thấy gì.
Thì ra ngôi nhà lúc đó im lặng như tờ, những giọt nước mắt không ngừng rơi của mẹ tôi, đều là vì những chuyện này.
Nhưng tôi đã không hề nhìn vào chiếc bàn.
Trong mắt tôi lúc đó, chỉ có người bố đang vì đau ốm mà nhíu mày.
“Rồi sau đó…”
“Rồi sau đó, em bị đối thủ bắt cóc. Thực ra ông ấy có thể cứu em, nhưng ông ấy lại sắp xếp mọi chuyện vừa đúng lúc.”
“Vợ chồng Phương Minh cũng không phải tình cờ lên thành phố bán con gái, mà là đi áp tải lô ‘heo con’ đó. Việc nhận nuôi Tống Nguyệt Viên vừa là áp lực từ các chú bác trong cuộc chiến giành gia sản, vừa là thỏa thuận của ông ấy với Phương Minh.”
Nửa đêm hôm đó, tôi đứng trước mộ Triệu Ngữ cho đến khi trời sáng.
Sau đó tôi đã đồng ý với Quý Thiếu Ngu, cùng anh hợp tác với cảnh sát để điều tra, thu thập bằng chứng phạm tội của nhà họ Phương.
Sau khi mọi chuyện ở đây được nắm rõ, Quý Thiếu Ngu nói, tôi có thể trở về Tống gia rồi.
Nhà Phương Minh đã bị cháy rụi trong một trận hỏa hoạn lớn.
Thực ra cả hai vợ chồng họ lẽ ra đã bị áp tải đi, nhưng đột nhiên tôi cảm thấy có chút không cam lòng.
Tôi đã lợi dụng khoảng thời gian đó, giữ cả hai người lại trong căn nhà bị khóa kín bốn phía.
Lửa cháy ngùn ngụt trong sân, tôi ngồi trên đống rơm, nhẹ nhàng đung đưa chân.
Nghe tiếng rên la, tiếng hét thảm thiết trong nhà.
Nhìn bóng dáng họ vô vọng cào vào tường.
Cho đến khi tiếng động dần tắt, cho đến khi hoàn toàn im lặng, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Trời sáng, tin tức về tiểu thư thật của Tống gia đã được truyền thông và internet lan truyền một cách vô cùng hoành tráng. Cuối cùng tôi cũng đợi được vợ chồng Tống gia từ từ đến nhận người thân. Tôi lặng lẽ để Lê Vũ khóc trong vòng tay mình, đôi mắt lờ mờ nhìn về phía Tống Chí Thanh.
Tôi cúi đầu khẽ cười.
Lâu rồi không gặp, bố mẹ thân yêu của con.

Trước mặt, Chu Hoài Dã không thể tin được mà giãy giụa gào thét. Hắn không muốn tin rằng tất cả những chuyện này đều là kế hoạch của tôi và Quý Thiếu Ngu.
“Anh ta và Tống Nguyệt Viên, em muốn xử lý thế nào?”
Tôi ngồi lên ghế của Quý Thiếu Ngu, nhẹ nhàng đung đưa chân.
“Bố mẹ ruột của Tống Nguyệt Viên gọi những người phụ nữ bị xe tải chở đi là heo con. Vậy thì hãy đưa họ đến Đông Nam Á để làm heo thật đi.”
“Hãy nhắn với người bên đó, cứ tùy ý chơi, đừng giết chết họ dễ dàng là được.”
Tôi quay người bỏ đi, không quan tâm đến lời van xin của Chu Hoài Dã.
Quý Thiếu Ngu đột nhiên bịt tai tôi, tôi khó hiểu quay đầu nhìn anh.
“Anh ta đang nói những lời dơ bẩn, em không cần phải nghe.”
Tôi mỉm cười thờ ơ.
Ngọn lửa ở công ty Chu Thị rất nhanh đã lan đến Tống Chí Thanh.
Quý Thiếu Ngu đã nói đúng, chỉ cần một tờ tài liệu đó thôi cũng đủ để Tống Chí Thanh bị tử hình mười mấy lần.
Vì vậy, tôi quay trở lại Tống gia là để thu thập những tài liệu tuyệt mật này của Tống Chí Thanh.
Tống gia không phải là một khối sắt như ông ấy nghĩ. Những người giúp việc lâu năm này đã kìm nén sự tức giận trong lòng nhiều năm. Chỉ cần một cơ hội, họ sẽ như những quân domino đổ xuống, thua trắng cả ván cờ.
Ngày Tống Chí Thanh bị bắt, tôi đã quay lại Tống gia một chuyến.
Lê Vũ cứ khóc và gọi tôi “An Lạc”.
Tôi vô cảm quay mặt đi. Bà ấy biết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn mặc cho đứa con gái duy nhất của mình phải chịu đựng khổ đau này.
Tôi bước đến trước mặt hai người, mỉm cười mở lời.
“Bố có biết ngày đó con đã nghĩ gì không? Con nhìn giàn nho ngoài cửa sổ thư phòng, nghĩ rằng năm sau có thể cùng bố mẹ ngắm sao ở đây.”
Ông tháo kính ra, quay mặt đi.
“Bố có biết, ở làng Phương Gia con đã nghĩ gì không? Con nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ rằng bố mẹ ở nơi rất xa, nhưng họ sẽ sớm đến đón mình.”
Nói rồi, tôi mỉm cười.
“Tất nhiên, bố sẽ không quan tâm đến những điều này. Con chỉ muốn nói, thực ra ngày đó con không hề nhìn vào bàn làm việc của bố dù chỉ một lần.”
Tôi ngước mắt lên, nhìn thấy vẻ mặt của Tống Chí Thanh quả nhiên như tôi dự đoán, cứng đờ lại.
Tình cảm sẽ không làm Tống Chí Thanh động lòng, nhưng sự hối hận thì có thể. Trước khi chết, ông ấy sẽ nghĩ rằng nếu như ông không vì sự nghi ngờ mà tự tay giao tôi cho Phương Minh, có lẽ đã có thể tránh được kết cục ngày hôm nay.
Sau khi mọi chuyện đâu vào đấy, Quý Thiếu Ngu đến tìm tôi ở căn hộ thuê.
Anh đã cầu xin thầy của bác sĩ Chúc ra tay chỉ đạo, để học trò của bác sĩ Chúc làm phẫu thuật chính.
“Anh biết, việc này sẽ có một chút rủi ro.”
“Không sao.” Tôi gật đầu không chút do dự. “Tôi sẽ là trường hợp đầu tiên của vị bác sĩ này, đúng không?”
Quý Thiếu Ngu không hiểu, nói “Đúng vậy.”
Tôi cười, vậy thì tốt rồi.
Ngọn lửa được truyền lại, tôi sẽ là người đầu tiên truyền ngọn lửa đó.
Sau ca phẫu thuật kéo dài mười giờ, khi tỉnh lại sau gây mê toàn thân, người đầu tiên tôi nhìn thấy là Quý Thiếu Ngu.
Anh nắm chặt tay tôi, giọng nói đầy xúc động chưa từng có: “Bác sĩ nói, ca phẫu thuật rất thành công.”
Tôi vỗ vỗ tay anh, tôi biết mà, tôi cảm nhận được.
Ngày ra viện, Quý Thiếu Ngu đã sớm đứng đợi ở cửa đón tôi.
Tôi có chút không hiểu, mọi chuyện đã kết thúc rồi, tại sao anh ấy vẫn cứ lởn vởn trước mặt tôi?
Khi tôi hỏi, vẻ mặt của Quý Thiếu Ngu đầy tổn thương và thất vọng.
“Anh thích em.”
Tôi cố gắng tìm trên khuôn mặt anh biểu cảm đồng tình hay thương hại.
Anh ấy dường như đã hiểu, nắm lấy tay tôi: “Lần đầu tiên anh gặp em, anh đã cảm thấy cô gái này có một ngọn lửa hoang dại không thể dập tắt.”
Tôi lặng lẽ rút tay về: “Có một câu Chu Hoài Dã nói rất đúng, người như em không thể bước chân vào cửa Quý gia được.”
Mặc dù tôi không thấy mình có bất kỳ lỗi lầm hay xấu hổ nào, nhưng tôi nghĩ tốt nhất không nên tự chuốc lấy phiền phức.
Quý Thiếu Ngu trở nên lo lắng.
“Anh chưa bao giờ nghĩ đây là chuyện đáng xấu hổ. Người sai là những kẻ xấu xa đó, không phải em.”
“Không có lý do gì mà phụ nữ phải chịu đựng mọi tổn thương, rồi lại phải gánh chịu cả tiếng xấu.”
“Nếu họ ngay cả đạo lý đơn giản này cũng không hiểu, thì một gia đình như vậy, anh cũng không muốn ở lại.”
Đôi mắt của tôi không bao giờ có thể rõ ràng như người bình thường, nhưng khoảnh khắc này tôi ngước lên, nhìn thấy sự kiên định vô cùng rõ ràng và tình yêu của Quý Thiếu Ngu.
Tôi khẽ mỉm cười với anh, nắm lấy bàn tay đang lo lắng của anh.
Được thôi.
Vậy thì hãy để thời gian chứng minh đi.
(Hết)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất