Niệm Nhân

Chương 2

Chương 2
Thanh toán viện phí, xin giấy chứng tử, mang giấy đến đồn công an xóa hộ khẩu, liên hệ nhà tang lễ đến tiếp nhận thi thể, tắm rửa thay đồ, vận chuyển di hài, sắp đặt linh đường, xác nhận thời gian hỏa táng, thông báo cho người thân thời gian và địa điểm tiễn biệt.
Tất cả đều do một mình tôi tự tay lo liệu.
Khi bận rộn, dường như tôi mới có thể thở được.
Người bạn thân của tôi – Tâm Di – vừa nghe tin liền lập tức đến. Vừa đến, cô ấy đã mắng chửi Trần Văn Cẩn một trận te tua, rồi ôm tôi khóc một trận đã đời. Sau đó lại nhẹ nhàng chăm sóc tôi từng chút một, ép tôi ăn cơm từng bữa.
Nhờ có cô ấy, tôi mới gượng qua được lễ truy điệu của Tâm Tâm.
"Đồ khốn nạn! Hai người cũng còn mặt mũi đến đây à?!"
Giọng Tâm Di giận dữ vang vọng trong đại sảnh.
Tôi ngẩng lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn Trần Văn Cẩn và Giang Nam Âm đang bước vào.
Trần Văn Cẩn mặc một bộ vest đen, gương mặt mang vẻ đau buồn. Bên cạnh anh ta là Giang Nam Âm khoác tay anh ta, mặc một chiếc váy đen bó sát người, tóc dài uốn nhẹ, mắt hơi đỏ, như một đóa sen vừa mới đẫm sương – thanh thuần và mỹ miều.
Tôi liếc vào gương – những ngày dài mất ngủ khiến gương mặt tôi trắng bệch như tờ giấy, quầng mắt đen thâm, hai mắt sưng húp, cả người héo úa tiều tụy.
"Chị ơi, anh Văn Cẩn là ba của Tâm Tâm, còn em là dì của con bé, tụi em đến tiễn con bé một đoạn đường là chuyện nên làm, chị không có quyền cấm tụi em."
Giang Nam Âm rụt rè nói, nép sát vào cánh tay Trần Văn Cẩn như thể sợ bị ai đánh.
Trần Văn Cẩn phớt lờ Tâm Di, quay sang nhìn tôi, nhíu mày không vui.
Người đàn ông từng là bạn đời mười mấy năm của tôi – giờ đây, gương mặt anh ta trong mắt tôi trông chỉ thấy ghê tởm.
"Tô Niệm Nhân! Tôi đã bảo cô nghỉ việc ở nhà chăm con, đây là cách cô chăm sóc con đấy hả?!"
Giọng mắng lạnh lùng vang vọng trong đại sảnh khiến tất cả người thân bạn bè xung quanh sững sờ nhìn anh ta.
Tôi nhìn người đàn ông từng nằm cùng giường, ăn cùng mâm suốt bao năm trời – bỗng nhiên thấy lạ lẫm như người xa lạ.
"Trần Văn Cẩn, anh điên rồi à? Rõ ràng anh biết Tâm Tâm mắc bệnh tim bẩm sinh mà!"
Tâm Di nắm chặt tay, giận đến mức muốn lao lên xé xác anh ta.
"Văn Cẩn, anh đừng trách chị Nhân nữa… Chị ấy chắc chắn không cố ý đâu… Tâm Tâm mất rồi, anh có đau lòng cũng không nên gây chuyện lúc này…"
Giang Nam Âm nhỏ nhẹ khuyên nhủ, Trần Văn Cẩn hừ lạnh một tiếng, hất vai tôi ra để đi thắp hương cho Tâm Tâm.
Tôi đứng yên tại chỗ, nhắm mắt lại.
Hôm nay là lễ truy điệu của Tâm Tâm.
Con bé trước khi mất vẫn còn mong được gặp ba. Nó đã mấy tháng rồi chưa thấy mặt ba nó. Có lẽ tôi nên nhẫn nhịn…
"Chát!"
"Chát!"
Hai cái bạt tai vang lên sắc lẻm, để lại dấu tay đỏ ửng trên mặt Trần Văn Cẩn và Giang Nam Âm.
Nhẫn nhịn ư?
Tôi thu tay lại.
Nếu Tâm Tâm biết, con bé chắc chắn sẽ nổi giận thay tôi.
"Tô Niệm Nhân…!" Trần Văn Cẩn nghiến răng, ánh mắt hung hãn nhìn tôi.
Hắn còn chưa kịp bước tới, thì từ phía sau, một người đàn ông lao tới đạp hắn văng xa cả mấy mét, đầu đập thẳng vào nền đá hoa cương, bất tỉnh ngay tại chỗ.
Tôi nhìn người vừa đến – là vị hôn phu của Giang Nam Âm. Tôi từng gặp anh ta một lần.
Chuyện Giang Nam Âm ngoại tình, chính là do tôi cho người đi báo cho anh ta biết.
"Đồ đê tiện! Tôi hết lòng hết dạ với cô, đem cả tiền dưỡng già của bố mẹ tôi dâng hết cho nhà cô để nộp sính lễ, còn cô thì làm vậy với tôi à?!"
Anh ta túm tóc Giang Nam Âm, tát tới tấp hai bên má khiến mặt cô ta đỏ bừng lên trong nháy mắt.
Tôi không muốn Tâm Tâm bị làm phiền, bèn gọi bảo vệ đến tống cổ hai kẻ kia ra ngoài.
Trần Văn Cẩn cũng bị lôi tuốt ra đường, vứt xuống vỉa hè như một bao rác.
...
"Tớ đã nói rồi, đừng có đưa con bé họ hàng nhà cậu vào công ty, cậu lại không chịu nghe tớ cơ!"
Sau tang lễ, tôi theo Tâm Di về phòng trọ của cô ấy. Cô ấy vừa pha trà vừa lầm bầm mắng chửi vào không khí.
Tôi lặng lẽ nhìn tấm hình của Tâm Tâm trên điện thoại, ngẩn người.
Nếu Tâm Tâm còn sống… thì mấy hôm nữa là sinh nhật mười tuổi của con bé rồi.
Chuyện Trần Văn Cẩn và Giang Nam Âm qua lại với nhau, thật ra tôi cũng có một phần lỗi.
Mười năm trước, khi tôi mang thai Tâm Tâm, vì ốm nghén nặng mà không thể tiếp tục đi làm.
Lúc đó công ty của chúng tôi vừa mới vào guồng, ngày nào cũng cần đi xã giao gặp khách hàng.
Trần Văn Cẩn bèn khuyên tôi nên nghỉ ở nhà:
"Giờ công ty cũng ổn định rồi, không cần em phải cực khổ lo toan nữa. Em ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng thai sinh cho anh một đứa con khỏe mạnh mới là quan trọng nhất."
"Em còn không tin anh sao? Không yên tâm thì cứ sắp xếp người theo anh cũng được."
Ánh mắt anh lúc ấy nhìn tôi đầy yêu thương và dịu dàng. Chúng tôi lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tôi hiểu anh rõ hơn bất kỳ ai.
Đúng lúc đó, bố mẹ tôi gọi điện bảo, em họ tôi mới tốt nghiệp đại học ngành nhân sự, hỏi tôi có thể sắp xếp công việc cho nó không.
Từ nhỏ, Giang Nam Âm sống nhờ nhà tôi. Tôi luôn coi nó như em ruột của mình.
Tôi giao cho nó vị trí hành chính trong công ty, đi cùng Trần Văn Cẩn tiếp khách hàng.
Trong group chat ba người của chúng tôi, Giang Nam Âm thường xuyên gửi ảnh đi cùng anh rể đi xã giao:
"Hôm nay anh rể cũng giỏi ghê đó chị!"
(ảnh: Trần Văn Cẩn rạng rỡ trên bàn nhậu)
"Anh rể say rồi, muộn quá nên em đưa anh về nghỉ tạm ở phòng công ty nhé. @Nhân Nhân"
(ảnh: Trần Văn Cẩn đang ngủ gật trên ghế)
"Anh rể đã nằm trên giường rồi đó~ Em còn nấu nước giải rượu cho anh nữa, chị mau khen em đi! @Nhân Nhân"
(ảnh: mặt Trần Văn Cẩn đỏ bừng, đang ngủ say)
Tôi coi nó là người thân gần gũi nhất, chưa từng đề phòng.

Sau đó, bệnh của Tâm Tâm ngày càng nặng, không thể rời tôi nửa bước.
Công ty ngày càng phát triển, Trần Văn Cẩn và Giang Nam Âm cũng thường xuyên đi công tác cùng nhau.
Còn tôi, đã quên mất cảm giác được đứng trên vị trí công việc mình yêu thích là thế nào rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất