Chương 1
"Ba của bé vẫn chưa đến sao? Con bé rất bất ổn, lúc này cần bố mẹ bên cạnh."
Vị bác sĩ trong áo blouse trắng nhíu mày lo lắng hỏi.
Tôi lắc đầu, cười khổ, không ngừng gọi số điện thoại đã thuộc lòng đến từng con số. Mồ hôi lạnh ướt đẫm lòng bàn tay khiến tôi suýt nữa cầm không nổi điện thoại.
Âm thanh nhạc chờ quen thuộc vang vọng trong hành lang bệnh viện vắng vẻ, nhưng đầu dây bên kia mãi không có ai nghe máy.
Tim tôi dần chìm xuống.
Con gái bắt đầu khó chịu từ lúc ăn tối. Tôi gọi cho chồng, bảo anh về nhà ngay.
"Tối nay anh còn gặp khách hàng quan trọng, em tự lái xe đưa con đi viện đi, chẳng phải chuyện này không phải lần đầu."
Chưa kịp để tôi nói gì, anh đã vội vàng cúp máy, như thể tôi là cái bóng đang bám riết lấy anh.
Câu trả lời quen thuộc ấy khiến lòng tôi nghẹn ứ.
Gần đây anh càng ngày càng kỳ lạ, đã lâu rồi không về nhà, ngay cả khi con ốm cũng thờ ơ không đoái hoài.
"Mẹ ơi, lâu rồi con không được gặp ba, mẹ gọi ba đến bệnh viện thăm con đi được không?"
Gương mặt nhỏ nhắn tái xanh của con bé ngập nước mắt khiến tim tôi như bị bóp nghẹt, vừa mềm vừa nhức nhối.
"Ngoan nào, ba đang làm việc vất vả để kiếm tiền chữa bệnh cho con, đợi con khỏi rồi ba sẽ ngày nào cũng ở cạnh con."
"Vậy con sẽ ngoan, mình đi bệnh viện đi mẹ."
Tiếng bác sĩ trong phòng cấp cứu kéo tôi ra khỏi hồi ức.
Tôi ghé sát tai dán vào cánh cửa.
"Nhanh! Chuẩn bị hồi sức tim phổi! Chuẩn bị sốc điện!"
"1001, 1002, 1003…"
"Bệnh nhân không có mạch cảnh, không còn tự thở! Máy sốc điện đâu rồi?!"
Tôi không phải bác sĩ, nhưng cũng hiểu những câu đó có nghĩa là gì.
Tim tôi như thắt lại, hai tay nắm chặt vào thành ghế sắt lạnh toát nơi hành lang.
Qua khe cửa, tôi thấy gương mặt con bé ngày càng trắng bệch, môi tím tái, thân thể nhỏ bé như không còn sinh khí.
Lúc thiết bị sốc điện giật mạnh, cơ thể con gái run lên, thân hình bé bỏng bồng bềnh như một cánh bèo trôi nổi không bám rễ.
"Phụ huynh của bé Trần Tâm Tâm! Ký vào giấy báo nguy cấp và giấy đồng ý phẫu thuật! Tình trạng của bé rất nguy hiểm, phải mổ gấp!"
Bác sĩ đẩy mạnh cửa phòng cấp cứu hét lên.
Tôi không biết mình ký tên như thế nào.
Lúc lấy lại tinh thần, đèn đỏ trước phòng phẫu thuật đã sáng lên, hành lang chỉ còn mùi thuốc sát trùng nồng nặc và tiếng người rì rầm thì thầm.
"Reng reng..."
Điện thoại trong tay rung lên. Trên màn hình là hai chữ "Chồng yêu".
Tôi bắt máy, vừa nghe liền bật khóc:
"Anh ơi… mau đến bệnh viện… Tâm Tâm nó—"
"Xin chào, chị là vợ của anh Trần Văn Cẩn đúng không ạ? Tôi là bác sĩ khoa cấp cứu của Bệnh viện XX. Chồng chị bị ngất do uống rượu và ngâm nước nóng quá lâu, đang nằm cấp cứu. Phiền chị đến ngay giúp."
Một đoạn thoại ngắn ngủi, nhưng tôi như nghe bằng một thứ ngôn ngữ xa lạ nào đó, hoàn toàn không hiểu nổi.
Bệnh viện XX… chẳng phải là nơi tôi đang đứng sao?
Trần Văn Cẩn… chẳng phải nói là đang tiếp khách?
Tôi lê bước chân nặng trĩu đi đến phòng cấp cứu.
Người nằm trên giường bệnh, da mặt trắng bệch, chính là Trần Văn Cẩn.
Người nằm bên cạnh anh ta, mặc cùng loại áo choàng khách sạn, là em họ tôi – Giang Nam Âm.
Đầu tôi… hoàn toàn trống rỗng.
"Ê, chẳng phải cậu phụ trách khu A3 sao? Hai người kia sao tự dưng lăn đùng ra ngất thế?"
"Còn sao nữa, nghe nói cặp đó vừa uống rượu vừa chơi ‘vận động mạnh’ trong bồn nước nóng đến mức thiếu oxy. Mà chơi suốt hơn nửa tiếng lận đó!"
"Tởm thật đấy… Từ nay tớ không dám đi tắm suối nước nóng nữa. Ai biết trong đó có bao nhiêu thứ dơ bẩn?"
"Nghe bảo anh kia có vợ đấy, bác sĩ lúc nãy còn dùng điện thoại anh ta để gọi nữa mà!"
"Ồ, thế thì sắp có kịch hay rồi."
Hai cô nhân viên mặc đồng phục khách sạn XX tụm đầu bàn tán trước phòng cấp cứu, dù cố tỏ ra nhỏ giọng nhưng không che nổi vẻ phấn khích. Mọi người xung quanh ai nấy đều hóng chuyện.
…
"Bác sĩ, tôi là người nhà của Trần Văn Cẩn."
Tôi lên tiếng bằng giọng khàn đặc. Mọi tiếng xì xào lập tức im bặt.
"À, là thế này. Chồng chị và cô gái nằm cạnh anh ấy vì uống rượu quá nhiều và tắm nóng quá lâu nên bị ngạt khí ngất xỉu. Người nhà của cô gái chưa liên lạc được, nghe nói là bạn với chồng chị nên nhờ chị ký xác nhận và đi đóng tiền viện phí luôn."
Bác sĩ đưa tôi tờ giấy. Nhìn vào mắt bác sĩ, tôi thấy rõ sự thương hại trong ánh nhìn ấy.
Tôi cúi đầu liếc qua tờ giấy, cau mày hỏi:
"Không chết được à?"
Vị bác sĩ trẻ gãi đầu:
"Tình trạng của anh Trần không nghiêm trọng, không nguy hiểm tính mạng."
"Thật đáng tiếc."
"Hả?" Anh ta ngơ ngác.
"Tôi đùa thôi, tôi đi đóng tiền đây." Tôi vừa nói vừa lấy điện thoại, chụp lại hình hai kẻ trên giường bệnh, áo choàng và dép khách sạn còn nguyên.
Lưu lại chứng cứ xong, tôi cầm lấy điện thoại của Trần Văn Cẩn để trên bàn, quay lưng rời khỏi phòng bệnh.
Tâm Tâm vẫn đang nằm trong phòng cấp cứu, tôi không có tâm trí quan tâm đến hai kẻ đó sống hay chết.
Quay lại chỗ cũ, đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật vẫn sáng. Tôi ngồi xuống chiếc ghế kim loại lạnh ngắt, im lặng cầu nguyện cho con gái.
Thời gian trôi qua từng chút một, tôi đi đi lại lại trong hành lang mà không biết đã bao lâu.
"Cạch—"
Cửa phòng phẫu thuật mở ra.
Từ ánh mắt mệt mỏi của bác sĩ chính, tôi đã hiểu được điều gì đó.
"Xin lỗi… Chúng tôi đã cố gắng hết sức..."
"Ù ù ù——"
Tôi như nghe thấy tiếng não mình ngừng hoạt động. Cảnh vật trước mắt mờ đi. Tôi cố giữ thăng bằng nhưng cơ thể lại chao đảo.
"Cô không sao chứ? Mau..."
Giọng bác sĩ xa dần. Trước khi chìm vào bóng tối, tôi chỉ thấy tay mình vô thức với lấy, như cố tìm kiếm một cọng rơm cứu mạng.
Tôi tỉnh dậy trên giường bệnh. Trong căn phòng vắng lặng, chỉ còn tiếng nước truyền dịch nhỏ giọt.
Tôi tưởng mình đã bất tỉnh rất lâu, nhưng thực ra chỉ mới mười lăm phút.
Bên cạnh là chiếc túi xách quen thuộc, một góc điện thoại của Trần Văn Cẩn lộ ra.
Vì muốn thể hiện sự trung thành, anh ta chưa bao giờ đặt mật khẩu, cũng biết tôi không thèm kiểm tra.
Nhưng lần này, là lần đầu tiên… cũng là lần cuối cùng tôi tra điện thoại chồng.
Mở WeChat, tin nhắn ghim trên cùng hiện ra là: “Bé cưng Âm Âm”.
Ảnh đại diện là em họ tôi – Giang Nam Âm, mặc váy gợi cảm, khoe vòng một.
Bé cưng Âm Âm…
Mỉa mai làm sao.
Trước kia, thời còn yêu đương mặn nồng, Trần Văn Cẩn cũng từng gọi tôi là “Bé cưng Nhân Nhân”.
Nhìn đoạn chat kéo dài suốt mấy năm trời, tôi mới hiểu, lúc gọi tôi bằng cái tên ấy… trong lòng anh ta đang nghĩ đến ai.
Màn hình nhỏ chi chít những dòng tin nhắn khiến người ta buồn nôn:
“Anh rể à~ sao anh lại gọi em là bé cưng Âm Âm chứ~ Em không muốn dùng chung cách gọi với chị đâu~”
“Ngốc quá, như vậy lúc anh ngủ với chị em, em cũng như đang tham gia đó biết không~”
“Đáng ghét! Em cấm anh ngủ với chị!”
“Được rồi được rồi, đời này anh chỉ yêu mỗi mình em, được chưa!”
…
Chiếc điện thoại trong túi rung lên, tôi cố nén cơn buồn nôn, dùng tay chưa cắm truyền dịch để bắt máy.
"Chị Trần, chồng chị là anh Trần Văn Cẩn và bạn của anh ấy đã qua cơn nguy kịch, chỉ là chưa tỉnh lại. Chị nhờ người nhà đến chăm giúp nhé."
"Được, tôi biết rồi." Tôi đáp lại, sau đó gửi tin nhắn cho mẹ chồng và vị hôn phu của Giang Nam Âm.
Rút kim truyền dịch, tôi đứng dậy.
Tôi phải đi đón Tâm Tâm về nhà rồi.