Niệm Nhân

Chương 6. [HẾT]

Chương 6. [HẾT]
“Vũ Phàm gặp chuyện rồi, là em làm đúng không?”
Sau khi Trần Văn Cẩn rời đi, Cố Hoài đưa cho tôi một ly cà phê, nhàn nhã ngồi xuống đối diện.
Tôi nhìn vào từ khóa đang leo top tìm kiếm trên Weibo, khẽ lắc đầu.
“Nếu không phải do anh ta quá tham lam thì cũng chẳng ai hại nổi.”
Hôm đến nhà lấy lại hợp đồng, tôi cố ý không mang theo bản nháp, cũng không xóa nội dung trên bảng trắng trong thư phòng.
Lúc chăm sóc Tâm Tâm ở nhà, tôi chưa từng buông bỏ việc học và nghiên cứu. Có những khi ý tưởng lóe lên, tôi sẽ tiện tay ghi lại. Nhưng mỗi lần Tâm Tâm phát bệnh, tôi gần như không còn tâm trí để để ý đến những bản nháp, cũng thường xảy ra chuyện bản ghi chép bị mất.
Trần Văn Cẩn biết thói quen đó của tôi, nên sẽ âm thầm thu dọn và cất giữ giùm tôi.
Anh ta nghĩ tôi đã quên, nên giữ lại tất cả mà không nói một lời.
Sau khi tôi gia nhập tập đoàn Cố Thị, giới nghiên cứu đâu có rộng lắm, tin tức sản phẩm mới sắp ra mắt ít nhiều cũng lọt ra ngoài. Nhất là khi Cố Thị đã bắt đầu quảng bá từ sớm.
Tôi biết Trần Văn Cẩn sẽ không cam lòng khi thứ vốn thuộc về Vũ Phàm lại rơi vào tay Cố Thị.
Thế là anh ta lấy bản nháp làm sản phẩm, tính ra tay trước chiếm lợi thế, khiến Cố Thị trở tay không kịp.
Nhưng bản nháp… cũng chỉ là bản nháp.
Trong đó có vài thành phần tuy không gây hại, nhưng nếu tỷ lệ và nhiệt độ không chuẩn, sẽ rất nguy hiểm.
Cuối cùng chuyện cũng vỡ lở. Trên Weibo đầy rẫy tin tức:
“Đập là đúng! Vợ tôi dùng đồ bên Vũ Phàm giờ phải nhập viện rồi, Vũ Phàm phải cho tôi một lời giải thích!”
“Có tiền thì không mua của Cố Thị, giờ ráng mà chịu!”
“Nghe nói hôm đó tiểu tam với bà mẹ già của ông chủ đúng lúc đến công ty, kết quả gặp ngay khách hàng đang biểu tình, bà mẹ vì kích động mà đẩy ngã tiểu tam đang mang thai, ra máu luôn rồi.”
“Tiểu tam đi đời đi!”
Cư dân mạng đồng loạt lên án, cổ phiếu Vũ Phàm tụt dốc không phanh.
Tôi nhìn khoản cổ phần mình đã bán từ sớm, rồi lại nhìn đoạn video rung lắc đang phát – hình ảnh bà Trần gào khóc đến lạc giọng, cùng với cảnh Giang Nam Âm bị đẩy ngã nằm dưới đất – lòng bỗng nhẹ bẫng.
Chỉ nửa tháng sau, tôi lại gặp Trần Văn Cẩn.
“Vợ ơi, vợ ơi! Em cứu anh với!”
Trần Văn Cẩn ăn mặc lếch thếch, chặn đầu xe tôi.
“Vũ Phàm là tâm huyết của chúng ta, là nhờ vào bằng sáng chế của em mà có được như hôm nay, nó giống như đứa con của hai ta vậy. Em nhẫn tâm nhìn nó sụp đổ sao?”
“Anh có thể đuổi Giang Nam Âm đi, anh biết anh sai rồi mà, vợ à!”
“Chỉ cần em nói là do Cố Thị cố tình gài bẫy anh, bắt anh đưa công thức có vấn đề—”
“Trần Văn Cẩn!”
“Anh cũng biết Vũ Phàm sống nhờ vào bằng sáng chế của em! Vậy mà anh dám giả mạo chữ ký của em chuyển nhượng sáng chế sao?!”
“Anh còn dám nhắc tới con? Tâm Tâm không phải con gái của chúng ta sao?! Lúc con bé mất, anh đang ở đâu?!”
“Anh biết nó nhớ anh đến mức nào không?! Vậy mà anh còn dẫn tiểu tam đi viếng mộ con bé!”
Nhắc tới Tâm Tâm, giọng tôi nghẹn lại. Tôi quay đi để bình tĩnh.
“Em đã kiện ra tòa rồi. Còn vụ làm giả giấy tờ, công an sẽ tìm anh.”
Nói xong, tôi nhấn ga, lao vọt qua hắn.
Về đến nhà, tôi lập tức nhờ luật sư liên hệ với Trần Văn Cẩn.
Lúc đầu hắn không chịu ly hôn, tôi lập tức nộp đơn kiện.
Với chứng cứ đầy đủ, tôi đã giành được phần lớn tài sản.
Vũ Phàm do sản phẩm gây ra hàng loạt vụ ngộ độc, chủ tịch bị bắt, công ty rơi vào tình trạng phá sản và thanh lý.
Còn Giang Nam Âm, sau khi sảy thai định ôm tiền của Trần Văn Cẩn bỏ trốn thì bị bà Trần chặn ở khu nhà.
Giằng co một hồi, bà Trần vì quá phẫn nộ đã đâm Giang Nam Âm hàng chục nhát ngay giữa đường lớn.
Đám đông kinh hãi nhìn bà lão bê bết máu vẫn ôm chặt túi Hermès không buông, rồi gọi cảnh sát…
...
Ngày mọi chuyện khép lại, tôi lái xe tới nghĩa trang nơi Tâm Tâm yên nghỉ.
Trời rất đẹp, bầu trời trong xanh như được giặt sạch.
Con gái yêu quý của tôi – người tôi nâng niu mười năm trời – đang yên bình ngủ sâu dưới lòng đất.
Không khí Tết ở làng quê thật tĩnh lặng, tôi một mình bước trên con đường đất từ đầu làng về căn nhà cũ.
Con đường nhỏ gồ ghề ấy, tôi và Trần Văn Cẩn đã cùng đi qua biết bao lần.
Hai bên đường là cỏ dại chen chúc, xa xa còn có dòng suối uốn lượn.
Hồi nhỏ, chúng tôi cùng bắt cá, mò cua ở đây. Có lần cãi nhau, tôi đè hắn xuống nước đánh, bị ba tôi lôi về đánh đòn, hắn vừa khóc vừa lau nước mắt cho tôi.
Người lớn còn trêu: “Thằng nhỏ này còn biết thương vợ từ bé!”
Lần đầu nắm tay sau khi xác định quan hệ cũng là đi trên con đường này. Ký ức mười mấy năm trước, đôi tai đỏ ửng và lòng bàn tay nóng hổi như còn in trong trí óc tôi.
Đi thêm chút nữa là con dốc thấp, nơi hắn từng trượt ngã khi tới nhà tôi dạm ngõ.
Ngày cưới trời mưa to, xe hoa không vào được làng, hắn cõng tôi suốt quãng đường lầy lội đó.
Tôi nhớ rất rõ hơi ấm từ tấm lưng của hắn, tiếng thở dốc khe khẽ bên tai, và cảm giác con đường đó dài vô tận.
Giờ đây, con đường ấy vẫn dài như vậy. Nhưng giờ tôi biết, mọi con đường – dù dài đến đâu – rồi cũng sẽ có điểm kết thúc.
Từ nay trở đi, tôi sẽ bước vào cuộc đời mới, thuộc về chính mình.
[HẾT]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất