Chương 55: Lucky People - Những Người May Mắn
Khi họ quay lại trại, việc đầu tiên Nephis làm là tìm Cassie.
“Này, Cas. Đoán xem tớ có gì này.”
Cô gái mù quay mặt về phía Nephis, mỉm cười:
“Cuối cùng cậu cũng kiếm được Memory loại giáp rồi à?”
Cùng lúc đó, Nephis nói:
“Tớ tìm được đồ xịn để mặc rồi…”
Cô im bặt, nhìn chằm chằm cô bạn đang cười. Cassie bật cười khúc khích:
“Tiếng bước chân của cậu khác hẳn.”
Changing Star chớp mắt.
“À, tớ hiểu rồi. Thì… nó lấy từ Carapace Centurion.”
Trong lúc Nephis miêu tả bộ giáp cho Cassie và để cô chạm vào lớp kim loại trắng huyền bí kia, Sunny thả lỏng người, nghỉ ngơi bên đống lửa.
Lát sau, Nephis bận rộn chuẩn bị bữa tối. Sunny lại nằm dài trên đá, ngắm trời.
Bầu trời vẫn xám xịt, chẳng thân thiện chút nào.
Giờ cả ba người đều có giáp ngon nghẻ, cuối cùng họ cũng ra dáng một đội Người Thức Tỉnh thực thụ. Thậm chí, Sunny còn nghĩ nhóm của họ khá nổi bật, ngay cả so với tiêu chuẩn của Người Thức Tỉnh.
Cassie, trong chiếc áo dài nhẹ nhàng và áo choàng xanh biển, trông xinh đẹp và mảnh mai như một nàng công chúa. Nephis, nhỏ nhắn và thanh thoát, tựa một hiệp sĩ cao quý được giao nhiệm vụ bảo vệ cô. Còn Sunny thì…
Nếu hào phóng với bản thân, cậu sẽ tự nhận mình trông như một người hầu trẻ tuổi.
Nhưng thành thật mà nói, cậu giống một thằng nhóc sai vặt hơn, cùng lắm là thế. Nếu có người lạ gặp họ, chắc chắn họ sẽ nghĩ Sunny là một tên hầu hèn mọn hoặc một tên côn đồ yếu nhớt bị đội cận vệ của tiểu thư cao quý kia bắt giữ.
“Chà, thế thì càng làm họ bất ngờ khi mình đâm lén từ phía sau.”
Khoan… Sao cậu lại đâm một người lạ không quen không biết chứ?
“Kệ đi. Chắc lúc đó mình có lý do thôi.”
Đúng lúc đó, Cassie ngồi xuống cạnh cậu. Sunny quay đầu, ngạc nhiên nhìn cô gái mù.
Cô cắn môi.
“Nephis kể tớ nghe chuyện hôm qua cậu suýt chết.”
“Ồ, ra là vì chuyện này.”
Cậu nhún vai.
“Ừ.”
Rồi, khẽ thở dài, Sunny nói thêm:
“Nhưng đừng lo lắng quá. Đâu phải lần đầu tớ đối mặt với tử thần.”
Dù đây là lần gần nhất mà cậu biết. Ký ức vẫn khiến cậu rùng mình.
Cassie im lặng một lúc, rồi khẽ nói:
“Tớ xin lỗi.”
Sunny nhướn mày.
“Xin lỗi? Xin lỗi vì cái gì?”
Cô gái mù cụp mắt xuống.
“Vì tớ vô dụng quá.”
Sunny nhíu mày, quay mặt đi. Một hai giây sau, cậu lên tiếng với giọng điệu hờ hững quen thuộc:
“Cậu không vô dụng.”
Cassie cười nhạt.
“Không vô dụng á? Tớ muốn đi đâu cũng phải có cậu hoặc Neph dắt. Tớ muốn ăn gì cũng phải chờ một trong hai cậu đút cho. Cuộc sống của tớ giờ là thế đấy. Tớ đến việc đơn giản nhất cũng không tự làm được, đừng nói là giúp được gì cho hai cậu.”
Giọng cô nghẹn lại vì xúc động. Đây là lần đầu Sunny thấy lớp mặt nạ kiên cường của cô lay chuyển, hé lộ khuôn mặt tuyệt vọng, giận dữ, sợ hãi bên dưới. Cậu im lặng rất lâu, rồi nói:
“Này, tớ kể cậu nghe về Ác Mộng Đầu Tiên của tớ chưa?”
Cô gái mù lắc đầu. Sunny khép hờ mắt.
“Ác Mộng Đầu Tiên của tớ tệ khỏi bàn. Nói thật, lúc đó tớ thấy hết đường rồi. Tớ là một nô lệ, số phận an bài là chết cóng hoặc bị ngược đãi đến chết. Bị xiềng xích, chảy máu, không có khả năng tự vệ. Tệ hơn nữa, Khía Cạnh của tớ lại hoàn toàn vô dụng. Ý tớ là, thực sự vô dụng ấy. Nếu tớ nhớ không nhầm, Spell còn dùng câu ‘một kẻ vô dụng chẳng có kỹ năng hay khả năng đáng kể nào’ để miêu tả nó cơ.”
Cassie hơi nghiêng đầu, rõ ràng bị thu hút bởi lời cậu.
“Vậy… cậu sống sót bằng cách nào? Sau đó mọi chuyện có tốt hơn không?”
Sunny mỉm cười.
“Các vị thần á? Không đời nào. Mọi thứ nhanh chóng trở nên tồi tệ hơn. Rất, rất tồi tệ ấy. Nhưng, cậu biết không? Trong một sự xoay vần kỳ lạ của số phận, Khía Cạnh vô dụng của tớ lại là thứ duy nhất giúp tớ sống sót qua mớ hỗn độn đó. Theo một cách nào đó, tớ đã cực kỳ may mắn.”
Cậu nhích người, liếc nhìn cô gái mảnh mai, thấy một vết nhăn tư lự trên gương mặt cô.
“Nhưng đây là điều về may mắn. Ai cũng nói may mắn là thứ tự nhiên đến với mình. Không phải vậy đâu. May mắn là năm mươi phần trăm hoàn cảnh, năm mươi phần trăm khả năng nắm bắt cơ hội của bản thân. May mắn là thứ mình phải tự tạo ra. Tớ đã chiến đấu hết mình để sống sót. Đó là một trong hai lý do tớ còn ở đây.”
Nói rồi, Sunny nhớ đến ngọn núi lạnh giá, tối tăm và rùng mình. Cậu xua những ký ức lạnh lẽo ấy đi, tiếp tục:
“Lý do thứ hai là Spell. Tớ không gọi nó là hợp lý, nhưng nó công bằng… theo cách méo mó của nó. Spell lấy đi bằng một tay, trao lại bằng tay kia. Chuyện đó đã xảy ra với Ác Mộng Đầu Tiên của tớ, và tương tự với cậu.”
Vẻ mặt Cassie càng thêm nghiêm trọng. Sunny chọn lời cẩn trọng. Cuối cùng, cậu nói:
“Flaw của cậu là thứ cản trở cậu lớn nhất mà tớ từng thấy hoặc nghe nói. Cậu nói đúng, nếu không có ai đó như Neph giúp đỡ, cậu cầm chắc cái chết. Mà những người như cô ấy… tớ còn không chắc có ai khác như vậy tồn tại. Nhưng…”
Cô gái mù nghiến răng.
“Nhưng gì?”
Sunny nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nhưng điều đó cũng có nghĩa mặt kia của Flaw, sức mạnh của cậu, cũng phi thường không kém. Chỉ là cậu chưa tìm được cách nắm bắt nó thôi. Đến khi cậu làm được… tin tớ đi, cậu sẽ nhớ lại cuộc trò chuyện này, thấy ngượng vì mình đã ngây thơ và ngu ngốc đến thế nào.”
Vẻ mặt Cassie thoáng chút hoài nghi và bối rối.
“Cậu thật sự nghĩ vậy sao?” cô thì thầm.
Trong giọng nói của cô có chút mong chờ tuyệt vọng. Câu hỏi đó khiến cậu muốn bật cười vì một lý do hiển nhiên.
“Tin tớ đi. Tớ là người trung thực nhất trên đời này. Phải nói là cả hai thế giới ấy.”
…Sunny thích bớt trung thực hơn, nhưng tiếc là cậu không làm được. Tất nhiên, cô không cần biết điều đó.
Cassie im lặng rất lâu, chìm trong suy nghĩ. Có vẻ như cô đang đấu tranh nội tâm dữ dội. Sunny gần như nghĩ cuộc trò chuyện kết thúc thì cô đột ngột cất giọng trầm khàn:
“Tớ đã thấy nhiều Vision hơn những gì tớ kể với hai cậu.”