Nơi Tình Yêu Đến Có Cả Mèo Và Chó

Chương 3

Chương 3
Tôi vô cùng mừng vì ngôi nhà này là của riêng tôi.
Hai đứa con của tôi cũng do một tay tôi nuôi lớn. Trần Sinh chẳng có gì, chỉ có hai vali hành lý rách và vài bộ áo blouse trắng.
Người ta nói con cái là sợi dây kết nối của người mẹ mà. Nhìn thấy Hoa Hoa và Tiểu Tiểu, tôi lại cảm thấy mình vẫn còn sức để cố gắng thêm năm mươi năm nữa.
Tôi dụi dụi mạnh vào mõm của Tiểu Tiểu. Hôn một cái lên đầu nó.
"Mẹ đi kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho các con đây."
Tôi tìm khắp nơi Hoa Hoa, thấy nó đang nằm ở tầng cao nhất của trụ leo, nhắm mắt lại. Trước đây tôi từng nghe thấy, trong lời nó nói thì đây chính là ngai vàng của vua.
Tôi có chút tiếc nuối, không hôn được.
Khi tôi trở về sau khi đã xách túi xong, tôi thấy Hoa Hoa nằm ở tầng dưới, đối diện với mặt tôi, vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhắm mắt. Tôi rất bất ngờ.
Tiến đến hôn Hoa Hoa một cái.
"Bé ngoan."
Sau khi tôi đi, Hoa Hoa bình thản mở mắt, quay trở lại ngai vàng của nó. Tiểu Tiểu ở dưới la ầm lên: "Hoa Hoa, sao mẹ lại gọi mày là bé ngoan?"
Hoa Hoa: "Mày nghe lầm rồi."
Tiểu Tiểu còn muốn nói gì đó, thì đầu chó đã bị một cái tát của mèo.

Khi Trần Sinh đợi đến tháng ngày bình tĩnh mà anh ta nói rồi nhắn tin cho tôi, anh ta phát hiện tôi đã sớm chặn và xóa số của anh ta rồi. Trần Sinh hiếm khi mất tập trung trong phòng thí nghiệm. Đàn anh của anh ấy trêu chọc: "Sao hôm nay không thấy Khương Lê đến đón cậu?"
Trần Sinh tắt điện thoại, có chút chán nản: "Chia tay rồi."
Đàn anh: "..."
Đàn anh bịt miệng, lặng lẽ bỏ đi.
Ở công ty, không ít người thấy tôi đều vui vẻ chào hỏi.
"Khương Lê, có tin vui gì à? Sao dạo này trông rạng rỡ thế?"
Tôi cười cong mắt: "Không có gì, chỉ là vứt bỏ được chút xui xẻo, vận may đến nên tâm trạng tốt thôi."
Trước đây, tan làm tôi sẽ lái xe đến phòng thí nghiệm đợi Trần Sinh, còn bây giờ tan làm tôi không thể đợi thêm một phút nào nữa, chỉ muốn về nhà ngay lập tức.
Tiểu Tiểu rất vui.
"Mày có thấy mẹ bây giờ tan làm về ngày càng sớm không? Sao mẹ lại yêu tao thế nhỉ?"
Hoa Hoa: "Vì mẹ không cần phải đi tìm đàn ông nữa."
Tôi: "..."
Tôi bế Hoa Hoa lên, hít hà mấy hơi.
Buông ra, đầu Hoa Hoa như bị nổ tung. Nó đưa móng vuốt lên, cố gắng từ chối.
Nhưng một chú mèo kiêu ngạo thì không thể thoát khỏi bàn tay của con người. Ăn xong, tôi đeo dây dắt cho Tiểu Tiểu chuẩn bị đi dạo.
Tiểu Tiểu: "Đến giờ đi dạo của Tiểu Tiểu rồi!"
Hoa Hoa liếc mắt nhìn nó. Tiểu Tiểu vẫy đuôi: "Mày có muốn ra ngoài không?"
Hoa Hoa im lặng, ngồi tại chỗ nhìn chúng tôi. Tôi nghĩ một lúc, mỗi lần dắt Tiểu Tiểu đi dạo đều chỉ có một mình nó, không mấy khi đưa Hoa Hoa ra ngoài. Dường như tôi đã ngầm mặc định là không cho Hoa Hoa ra ngoài, vì luôn sợ Hoa Hoa sẽ bị lạc.
Tôi ngồi xuống, dịu dàng nói: "Hoa Hoa, có muốn đi ra ngoài với mẹ không?"
Tiểu Tiểu giật mình, vội vàng đi đến trước mặt tôi nhìn tôi.
"Sao mẹ lại biết con nghĩ gì, mẹ nghe thấy con nói sao?"
Tôi giả vờ không thấy cái mõm của Tiểu Tiểu sắp dí vào mặt tôi.
Tiểu Tiểu: "Oa, mama?"
Tôi không trả lời.
Tiểu Tiểu: "Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi?"
Tôi suýt chút nữa không nhịn được cười.
Tiểu Tiểu đi quanh tôi một vòng, xác nhận tôi không nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm. Nó đắc ý vẫy cái đuôi to: "Sợ chết đi được, xem ra mẹ chỉ có thần giao cách cảm với mình thôi."
Lần này đến lượt tôi thở phào nhẹ nhõm. Một người, một chó, một mèo đều đang chơi trò "tâm cơ".
Hoa Hoa từ từ bước đến. Tôi bế nó lên, "Ra ngoài với mẹ nào bé ngoan."
Tiểu Tiểu dựng tai lên: "Lần này tao không nghe lầm, mẹ gọi mày là bé ngoan."
Hoa Hoa nằm trong vòng tay tôi, lạnh lùng nói: "Chỉ là tao cưng chiều mẹ hơn thôi, tao cho phép mẹ gọi tao như vậy, bà ấy đặc biệt hơn."

Tôi bận rộn đến muốn chết. Một tay bế mèo, một tay dắt chó.
Lại còn tranh thủ vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Tiểu, cũng gọi một tiếng bé ngoan.
Một người mẹ tốt thì luôn công bằng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất