Chương 6
Tiểu Tiểu không phá nhà nữa, Hoa Hoa cũng như lời đã nói, mỗi ngày chỉ ở ngoài mười lăm phút rồi về. Tôi ngày nào cũng ôm đầu mèo nhỏ, đầu chó nhỏ mà hít hà.
"Những bé cưng ngoan ngoãn của mẹ! Mẹ yêu các con nhiều lắm."
Con người mà hay nói lời yêu thì sẽ không bao giờ thua cuộc. Tiểu Tiểu rất đắc ý.
"Trời ơi, mình là một con chó ngoan, mình là bé cưng mẹ yêu nhất."
Hoa Hoa đi từng bước mèo qua bên cạnh nó.
"Hừ. Bị những lời ngon tiếng ngọt của loài người mê hoặc thì không có kết cục tốt đẹp đâu."
Nhưng có một con mèo nhỏ ngày nào cũng đang nổ máy xe. Có lẽ ngay cả bản thân nó cũng không nhận ra.
Tôi ở bên cạnh làm cơm cho mèo và chó, nghe thấy vậy, tôi cố nhịn cười. Khóe môi tôi không thể nào hạ xuống được.
Những đứa bé ngoan ngoãn, đáng yêu.
Tôi dùng tiền lương mua một đống đồ chơi, bát ăn mới cho mèo và chó, cùng với những hộp thức ăn. Trước đây, tôi có ham muốn vật chất rất thấp. Tiền lương trong thẻ ngoài tiền ăn và những thứ cần thiết cho cuộc sống thì tôi cũng không dùng đến.
Bây giờ tôi phát hiện ra, tất cả mọi thứ đều rất phù hợp với những đứa bé của tôi.
Tôi vẫy tay.
"Hoa Hoa, Tiểu Tiểu."
Tiểu Tiểu vẫy đuôi, vui vẻ chạy tới. Chạy được nửa đường, Tiểu Tiểu quay đầu lại, có chút thắc mắc.
"Sao mày không lại đây? Mẹ đang gọi chúng ta kìa."
Hoa Hoa: "..."
Hoa Hoa mắt tinh, đã sớm nhìn thấy trong tay tôi có mấy thứ màu hồng, vàng, xanh, trắng, giống như váy nhỏ.
Hoa Hoa bình tĩnh: "Tao không đi đâu."
Tôi bắt lấy Hoa Hoa, mắt sáng rực nhìn nó. Hoa Hoa chớp chớp mắt, rồi nhắm tịt lại.
Không dám mở mắt, hy vọng đó chỉ là ảo giác của nó. Đã sớm nói rồi, bị những lời ngon tiếng ngọt của loài người mê hoặc thì không có kết cục tốt đẹp đâu.
Tiểu Tiểu đã ở bên cạnh chọn đồ rồi.
"Mẹ! Con muốn cái màu hồng!"
"Mẹ! Cái màu xanh cũng phải có!"
"Mẹ!"
Cuối cùng, Tiểu Tiểu mặc váy hồng, Hoa Hoa mặc váy vàng, chụp được rất nhiều bức ảnh nhỏ đáng yêu. Sự kết hợp giữa chú chó nhiệt tình và chú mèo lạnh lùng, ai nhìn cũng phải nói là thế hệ song sinh thứ hai.
Tôi chia đồ chơi ra thành hai phần, một cho mèo và một cho chó, rồi đặt vào tủ nhỏ chuyên dụng của Tiểu Tiểu và Hoa Hoa.
"Mẹ tuyệt đối không thiên vị đâu."
Tiểu Tiểu vặn vẹo cái mông vui vẻ: "Mẹ yêu con, con yêu mẹ, mẹ và con thật ngọt ngào."
Hoa Hoa nhảy lên vai tôi, con mèo nhỏ dường như đã tìm thấy ngai vàng mới của mình. Nó ngẩng cao đầu, giống như một vị vua mèo oai phong, đang tuần tra lãnh địa của mình.
Mẹ tôi cũng đã biết chuyện tôi và Trần Sinh chia tay. Bà gọi video đến, thở dài:
"Trần Sinh cũng là một đứa trẻ ngoan."
Tôi nói nhẹ: "Con và anh ấy không có duyên."
Mẹ tôi còn muốn nói gì đó, Tiểu Tiểu chen vào. Một khuôn mặt chó nhỏ chiếm trọn màn hình.
"Bà ngoại."
Mẹ tôi nhìn thấy Tiểu Tiểu, mắt híp lại cười.
"Ôi, là Tiểu Tiểu của chúng ta đấy à, tốt quá, Tiểu Tiểu thật là có phúc khí."
Tôi hiểu ý của mẹ. Thằng nhóc mập Tiểu Tiểu.
Tôi vỗ vỗ đầu Tiểu Tiểu, "Thật sự nên giảm cân rồi."
Tiểu Tiểu vặn vẹo mông bỏ đi.
"Không đâu."
Nó nói nó muốn ăn thật chậm, ăn càng nhiều, càng ngon.
Tiểu Tiểu: "Con là một con chó có phúc, chó có phúc không cần giảm cân, phải giữ lại phúc khí."
Mẹ tôi còn muốn xem Hoa Hoa. Tôi liền hướng camera về phía Hoa Hoa.
Hoa Hoa trầm tư một giây, quay lưng lại với camera.
Mẹ tôi vui vẻ: "Hoa Hoa cũng là một đứa có phúc."
Tôi khen: "Hoa Hoa và Tiểu Tiểu hiểu chuyện lắm, ngoan ngoãn và nghe lời, không cần con phải lo lắng gì cả."
Tiểu Tiểu dậm dậm sàn, ngẩng cái đầu nhỏ lên, vui vẻ: "Mẹ khen chó nhỏ."
Hoa Hoa dựng tai lên. Tôi lén lút nhìn về phía hai đứa nó, cong mắt.
"Đều là những bé ngoan."
Quay lại chuyện chính, mẹ tôi giục tôi tìm một đối tượng khác. Tôi bất lực: "Cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân thì đầy đường. Làm sao mà không tìm được, nhưng bây giờ con không muốn tìm. Chuyện tương lai thì để sau này tính."
Tiểu Tiểu: "Dì nói rồi, gu chọn đàn ông của mẹ rất đáng lo ngại."
Tôi: "..."
Tôi véo tai Tiểu Tiểu. Suốt ngày không học được lời hay ý đẹp.
Hoa Hoa từ từ đi tới, nó vươn vai mèo.
"Tình yêu của con người mà, tự nhiên đến thôi, mẹ sẽ không tìm không được đâu."
Tiểu Tiểu khó khăn cong chân sau: "Con học lộn nhào, mẹ có thể nói với người ta là con biết lộn nhào, rồi dẫn người ta về."
Không biết học ở đâu. Tôi bật cười.
Mèo nhỏ ra vẻ già dặn, chó nhỏ thì hiếu động. Tôi dịu dàng nhìn chúng. Tôi rất hạnh phúc rồi.
Mẹ tôi khuyên: "Lập một gia đình, dù sao mẹ không ở bên cạnh cũng có người chăm sóc con."
Tôi lắc đầu. Cứ thuận theo tự nhiên thôi.
Hơn nữa –
Tôi mỉm cười: "Tiểu Tiểu và Hoa Hoa sẽ chăm sóc con."
Tiểu Tiểu ngậm chai nước khoáng đi đến bên cạnh tôi. Nó đưa chai nước khoáng ra trước camera cho mẹ tôi xem một vòng. Ngậm chai nước khoáng, Tiểu Tiểu nói không rõ lời: "Bà ngoại, Tiểu Tiểu sẽ chăm sóc mẹ."
(Bà ngoại, Tiểu Tiểu sẽ chăm sóc mẹ.)
Mẹ tôi đương nhiên không nghe hiểu. Bà ngạc nhiên nhìn Tiểu Tiểu.
Tôi cũng nhìn chằm chằm vào con chó nhỏ tuyệt vời nhất trên thế giới.
Đúng vậy, trên đời làm sao lại có một con chó nhỏ tuyệt vời như vậy chứ. Cái đuôi của Tiểu Tiểu vẫy càng vui vẻ hơn.
Hoa Hoa từ từ đứng dậy, giả vờ đi ngang qua tôi, ném một túi bánh mì vào lòng tôi.
Con mèo nhỏ tuyệt vời nhất thế giới đã xuất hiện.
Tôi cầm lên, đưa cho mẹ xem. Mẹ tôi càng ngạc nhiên hơn.
"Thông minh quá."
Tôi thầm nghĩ, không chỉ thông minh, mà còn có thể giao tiếp với tôi không khác gì con người. Chúng là những đứa con thực sự, thuộc về riêng tôi.
Để Tiểu Tiểu và Hoa Hoa không ngại nói chuyện, tôi vẫn luôn giả vờ không hiểu chúng nói gì, để chúng có thể thoải mái nói ra những suy nghĩ trong lòng trước mặt tôi.