Nơi Tình Yêu Đến Có Cả Mèo Và Chó

Chương 5

Chương 5
Tôi không ngờ mình còn có thể gặp lại Trần Sinh. Mấy tháng nay sống quá thoải mái, ngày nào cũng chìm đắm trong những tiếng "mẹ" của Hoa Hoa và Tiểu Tiểu.
Khi nhìn thấy Trần Sinh, tôi đã không còn cảm giác gì nữa.
Có lẽ đã từng yêu. Nhưng cũng chỉ giới hạn trong quá khứ.
Giống như Hoa Hoa đã nói, trên đời này có rất nhiều đàn ông, không có ai thì vẫn sống được.
Trần Sinh trông có vẻ tiều tụy, dưới mắt có quầng thâm nhạt. So sánh với anh ấy, khuôn mặt tôi trắng trẻo, đôi mắt sáng ngời, như được sống lại.
Đã không còn là người phụ nữ luôn oán than như trước đây nữa.
Trần Sinh nhìn tôi, cố chấp: "Tiểu Lê, chúng ta nói chuyện đi."
Đã ở dưới lầu nhà mình rồi, không thể lên gặp con ngay lập tức khiến vẻ mặt tôi rất khó coi.
Tôi lạnh lùng: "Tránh ra."
Trần Sinh mím môi, nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc sau thì bại trận.
"Anh xin lỗi, Tiểu Lê."
Tôi nhướng mày, "Anh không cần nói xin lỗi với tôi, chúng ta đã kết thúc rồi."
Trần Sinh im lặng rất lâu.
Anh ấy hít một hơi thật sâu: "Còn cơ hội nào không?"
"Không có đâu."
Lời này không phải do tôi nói. Tôi nghe thấy rồi cúi đầu xuống, thấy một màu đen trắng quen thuộc. Hoa Hoa đang đứng bên cạnh tôi.
Trong mắt Trần Sinh, Hoa Hoa chỉ "meo" một tiếng với anh ấy. Anh ấy ngồi xổm xuống, muốn sờ Hoa Hoa.
Hoa Hoa lập tức trèo dọc theo ống quần tôi lên người tôi. Tôi dùng tay đỡ nó.
Tay Trần Sinh lửng lơ trong không trung, rất lúng túng.
Anh ấy đứng dậy: "Anh có thể vào xem Tiểu Tiểu được không?"
Làm gì, tái hợp không thành muốn trộm chó sao?
Tôi nhíu mày.
Hoa Hoa dựng đứng đồng tử, nhe răng nhọn hoắt: "Tiểu Tiểu là chó của mày hả mà suốt ngày Tiểu Tiểu với Tiểu Tiểu. Đó là đàn em của tao! Đúng là không phân biệt được lớn nhỏ."
Trong mắt Trần Sinh, Hoa Hoa lại "meo meo" vài tiếng với anh ấy. Trong mắt anh ấy lộ ra một chút kinh ngạc, tưởng rằng Hoa Hoa vẫn còn nhớ anh ấy.
Nhìn bộ dạng đó của anh ấy, tôi không vui nói: "Hoa Hoa bảo anh cút đi."
Vài con mèo hoang trong khu dần dần tiến lại gần, đứng về phía tôi, rít lên với Trần Sinh.
Cuối cùng Trần Sinh bỏ đi.
Trên đường về, Hoa Hoa chậm rãi kể lại mọi chuyện cho Tiểu Tiểu. Tiểu Tiểu kích động chạy khắp nhà.
"Hắn muốn trộm chó! Hắn muốn trộm chó! Hắn không có ý tốt! Hắn muốn tách con ra khỏi mẹ! Hắn là tên trộm chó!"
Lông chó bay tứ tung. Mặt tôi đầy vạch đen, vội vàng an ủi Tiểu Tiểu. Ôm nó vào lòng, vuốt ve.
Tiểu Tiểu tức giận dựa vào lòng tôi: "Con muốn cắn hắn!"
Hoa Hoa liếm móng vuốt.
"Tao đã đuổi hắn đi rồi."
Tôi lại vuốt ve đầu con mèo nhỏ. Hoa Hoa hạ móng vuốt xuống. Tôi đặt tay lên tay Hoa Hoa.
Hoa Hoa rút móng vuốt ra, rồi lại đặt lên tay tôi. Một con mèo nhỏ kiên quyết cạnh tranh đến cùng.
Tôi mỉm cười. "Hoa Hoa giỏi quá, đứng đó thôi mà anh ta đã không dám tiến lên rồi."
Hoa Hoa ngẩng đầu: "Tên nhân loại yếu đuối, quá dễ đánh bại."
Tôi lại mỉm cười, thong thả nói: "À đúng rồi, Hoa Hoa đã ra ngoài bằng cách nào vậy? Mẹ vẫn chưa lên lầu mà? Sao Hoa Hoa của chúng ta lại giỏi đến mức có thể tự ra ngoài được rồi vậy."
Hoa Hoa: "..."
Tiểu Tiểu: "Ôi không, mày tiêu đời rồi."

Từ đó trở đi, mỗi khi đi làm, tôi đều dặn dò một tiếng.
Tôi chỉ tay vào cửa, "Hoa Hoa không được tự ý ra ngoài, không được ở ngoài quá lâu, không được để mẹ lo lắng. Tiểu Tiểu không được phá nhà, không được cắn hỏng chiếc ghế sofa mới của mẹ, càng không được ăn vụng đồ ăn vặt."
Tiểu Tiểu lắc lư cái đầu: "Mẹ ngày nào cũng nói chuyện với bọn mình, mà mẹ đâu có nghe hiểu bọn mình nói gì. Con cứ ăn vụng, hôm nay con sẽ ăn hết túi xúc xích mới của mẹ."
Tôi mỉm cười: "Đặc biệt là túi xúc xích đó, nếu mẹ phát hiện thiếu một cây thôi..."
Tiểu Tiểu: "..."
Con chó nhỏ không cười nữa. Hoa Hoa vuốt râu một cái.
"Thôi được rồi, sau này chỉ ở ngoài mười lăm phút thôi."
Tiểu Tiểu không thể tin nổi, bước từng bước nhỏ đến trước mặt Hoa Hoa, nghi ngờ: "Mày thật sự ngoan ngoãn như vậy sao? Mày không cần uy nghiêm của mày ở ngoài nữa à?"
Hoa Hoa: "Tao chỉ là lười để mẹ phải lo lắng thôi, con người yếu đuối lắm. Lỡ đâu vì lo lắng quá mà đau lòng, thì chẳng bõ công đâu."
Tiểu Tiểu dùng cái mõm của mình chọc vào đầu Hoa Hoa, an ủi: "Tao thấy mày cũng rất yêu mẹ."
Hoa Hoa dùng móng vuốt gạt cái mõm của nó ra.
"Đã nói là chỉ vì con người yếu đuối thôi, không phải vì..."
Nó không nói ra từ "yêu". Có lẽ một con mèo kiêu ngạo không cho phép mình nói ra những lời thẳng thắn như vậy trước mặt loài người.
Nhưng không sao cả. Tôi thân là mẹ, sẽ giúp nó.
Tôi hôn lên đầu Tiểu Tiểu và Hoa Hoa mỗi đứa một cái.
"Mẹ yêu các con, yêu rất rất nhiều."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất