Chương 23: Tố Liêu Tỷ Muội Hoa
Trương Minh Viễn đứng dậy, lững thững đi đến chỗ A Bưu.
A Bưu đang cùng hai đàn em nghịch một đống linh kiện.
Từ khi mất điện, các công trình quanh Phượng Hoàng Sơn đều ngừng hoạt động.
Mọi người vẫn có thể sạc điện thoại trong xe, nhưng không có tín hiệu, điện thoại chẳng khác gì đồ chơi.
A Bưu tháo một cái radio trên xe hơi, xem có sửa được để dò tín hiệu bên ngoài không.
Dù sao cứ kẹt ở đây mãi cũng không phải cách!
Thấy Trương Minh Viễn đến, A Bưu khá lịch sự:
"Trương thiếu, có việc gì không?"
"Thế này Bưu ca ạ."
Trương Minh Viễn thân mật nói:
"Đồ ăn mỗi ngày ít quá, Tiêu Mị với Linh Nhi ăn không đủ no."
"Bưu ca xem có thể cho hai cô ấy thêm chút được không?"
A Bưu nhíu mày, cười như không cười:
"Mấy hôm nay tôi đâu có để Trương thiếu chịu đói?"
"Thì không, nhưng hai cô ấy là phụ nữ..."
Trương Minh Viễn chưa nói hết câu, A Bưu đã cắt ngang:
"Trương thiếu thương hai cô ấy thật lòng, thì chia bớt đồ ăn của anh cho họ đi!"
Trương Minh Viễn cứng họng.
Bảo hắn chia đồ ăn cho Tiêu Mị với Liễu Linh Nhi thì không đời nào có chuyện đó!
"Không muốn thì im miệng đi, người đói còn nhiều lắm đấy!"
A Bưu lạnh lùng nói.
Hiểu ý đe dọa trong lời, Trương Minh Viễn không dám nói gì, ỉu xìu bỏ đi.
"Hừ, cứ tưởng là thiếu gia cao sang lắm!"
"Đúng đấy, chẳng nhìn lại mình, còn đòi tán gái!"
"Thằng mặt trắng, đợi hết cái ăn, kiểu gì chả lôi nó ra xơi trước!"
Đám đàn em A Bưu bàn tán không kiêng nể gì, chẳng sợ Trương Minh Viễn nghe thấy!
Trương Minh Viễn vừa kinh vừa sợ, vội vã bước nhanh hơn.
Lúc này hắn mới hiểu ra, trước tận thế, thân phận địa vị vứt!
Chỉ có nắm đấm mới quyết định tất cả!
Hắn không bị đói là vì A Bưu còn nghĩ tận thế chóng qua.
Nếu tận thế kéo dài, chắc gì A Bưu đã đoái hoài đến hắn.
Khéo còn như đám đàn em kia, coi hắn là đồ ăn!
"Trương thiếu, thế nào rồi?"
Thấy Trương Minh Viễn về, Tiêu Mị và Liễu Linh Nhi đầy mong chờ nhìn.
"Không có, biến đi!"
Trương Minh Viễn trút hết bực tức lên hai cô.
"Hả?"
Hai cô ngớ người.
"Sao, hai người thế này, tao giúp được đến giờ là may, còn đòi hỏi à?"
"Nói cho biết, tao chỉ định chơi bời tí thôi, song phi ấy mà, tưởng tao thích chúng mày chắc?"
"Nhất là Tiêu Mị, loại nát như mày tao gặp đầy, mỗi Liễu Linh Nhi còn mơn mởn!"
Trong lúc sống còn, bản tính hung ác của Trương Minh Viễn bộc phát, hắn chửi thẳng mặt hai cô.
Thấy Trương Minh Viễn nho nhã ngày nào hóa ra điên cuồng, Tiêu Mị và Liễu Linh Nhi khiếp vía.
Hai cô không dám nói gì, lủi thủi về chỗ.
"Mị Nhi, em đói quá, làm sao đây?"
Liễu Linh Nhi tội nghiệp nói.
"Mày đói thì kệ mày, tao cũng đói đây!"
"Mày xinh tươi thế kia, sao không dùng cái mặt kiếm ăn đi?"
Tiêu Mị gắt gỏng.
Bị Trương Minh Viễn mắng cho một trận, lòng cô nghẹn uất.
Hơn nữa, hắn chê cô nát, lại khen Liễu Linh Nhi.
Lòng ghen của phụ nữ, ai nuốt cho trôi?
"Mị Nhi, cậu..."
Liễu Linh Nhi không ngờ Tiêu Mị trở mặt nhanh vậy.
Cô ta run run, đáp trả không chút khách khí:
"Không tại cậu, tớ có bị kẹt ở đây không?"
"Nói cho cùng, chẳng phải tại cậu ham hư vinh?!"
Thực ra có nhiều cô gái như Liễu Linh Nhi, ngày thường nhu mì, chẳng tranh giành.
Nhưng đấy là trước mặt đàn ông.
Một khi đấu đá với phụ nữ khác, sức chiến đấu chẳng kém ai!
"Tao ham hư vinh?"
Tiêu Mị trợn mắt, cười khẩy:
"Thật hay xem cậu không ham!"
"Cậu không ham, sao lại bỏ Tô Thần?"
"Đừng bảo tao xúi, cậu mà thanh cao, sao lại chê Tô Thần?"
"Ha ha, lúc giới thiệu cậu với Trương thiếu, cậu có từ chối đâu!"
Khi rơi vào cảnh khốn khó, đôi bạn thân thiết bấy lâu lộ rõ bộ mặt thật.
Nếu không vì trời quá nóng, chắc hai cô đã xông vào túm tóc nhau rồi.
"Hừ!"
Hai cô cãi nhau một trận, quay mặt đi, chẳng ai thèm ai.
Nhưng lát sau, Tiêu Mị đói quá chịu không nổi.
Cô liếc mắt, lại đến gần Liễu Linh Nhi:
"Linh Nhi, vừa nãy tớ nóng giận, xin lỗi..."
Liễu Linh Nhi không muốn để ý, nhưng thấy cô bạn đáng thương, lại mềm lòng.
"Tớ xin lỗi, tớ cũng không nên cãi cậu."
"Giờ thế này, hai chị em mình phải đoàn kết, mới sống sót được."
"Cậu có cao kiến gì không?"
"Tớ nghĩ kỹ rồi, nếu Tô Thần nói thật, tận thế đến thật, chắc chắn anh ấy đã chuẩn bị đầy đủ."
Tiêu Mị phân tích.
Nhớ đến những thứ đồ thấy trong xe, Liễu Linh Nhi gật đầu đồng ý.
"Nói gì thì anh ấy vẫn là người yêu cũ của cậu. Hay cậu ra xin anh ấy, cho hai ta vào?"
"Tớ cũng nghĩ thế, nhưng sợ anh ấy không chịu."
Liễu Linh Nhi bất lực nói.
"Không thử sao biết?"
Tiêu Mị xúi.
Nghĩ đến không gian thoải mái trong xe, điều hòa mát lạnh, Liễu Linh Nhi nghiến răng:
"Được!"
Lúc này trời đã nhá nhem tối.
Sau mấy ngày, đèn khẩn cấp dưới bãi đỗ xe gần như hết điện, chỉ còn vài cái hoạt động.
Bãi đỗ vốn tối, giờ càng thêm mờ mịt.
Mượn ánh sáng yếu ớt, hai cô cẩn thận tiến về phía chiếc xe.
Có người để ý đến hai cô, nhưng đói mấy ngày rồi, ai còn hơi sức mà quản.
Vì quá gà mờ, mãi không qua được cửa ải đầu tiên của Elden Ring, Tô Thần chơi vài ngày rồi dứt hẳn.
Anh đang phân vân chơi game gì, Civilization VI chẳng hạn, thì nghe tiếng gõ cửa xe "Tùng tùng tùng".
"Ai đấy?"
Tô Thần đứng dậy, có chút bực dọc.
"A Thần, là em..."
Nhìn Tiêu Mị và Liễu Linh Nhi ngoài cửa, Tô Thần nhún vai:
"Sao hai người lại đến đây, phiền phức thật!"