Chương 41: Cạy khóa
Thấy Liễu Linh Nhi kiên quyết như vậy, Tiêu Mị cũng không cố nài nữa, xoay người bỏ đi.
"Linh Nhi, tại tôi vô dụng, không kiếm được đồ ăn, để cô phải chịu đói."
"Cô không cần phải cố chấp vậy! Cô chỉ có thể dựa vào Bưu ca mới sống sót được."
Vương Nghiệp tự trách nói.
Những lời nghe ấm lòng như vậy, chó nghe còn phải sủa hai tiếng, thật ấm áp!
Nhưng Liễu Linh Nhi nghe xong chỉ thấy ghê tởm!
Cô kiếm cớ đuổi Vương Nghiệp đi.
Ở phía bên kia, Tiêu Mị trở lại bên cạnh A Bưu, thuật lại thái độ của Liễu Linh Nhi cho A Bưu nghe.
"Bưu ca, con nhỏ Liễu Linh Nhi không biết điều! Có muốn anh em bắt nó về, cho chúng ta thay phiên không?!"
Đảng quản lý tàn bạo nói.
Sống trong mạt thế lâu như vậy, con người nhiệt tình, hòa đồng ngày xưa của hắn đã bị A Bưu vô tình làm lộ ra bản chất hung tàn!
"Lão Đảng nói chí phải!"
Trương Minh Viễn gật đầu lia lịa.
Trước mạt thế, hắn đã muốn bắt Liễu Linh Nhi rồi, nhưng chưa có cơ hội.
Nếu A Bưu thật sự dùng vũ lực với Liễu Linh Nhi, biết đâu hắn cũng được húp miếng nước!
"Gấp gì? Chúng ta cứ đợi thêm hai ngày, chờ nó đói đến xanh xao vàng vọt, tự khắc nó sẽ tìm đến ta."
A Bưu thong thả nói.
Mấy chuyện như thế này, nếu không phải tự nguyện thì làm cũng vô vị.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn quá thô bạo, làm những người mới nương nhờ như Vương Nghiệp sợ mà bỏ chạy!
Không thể không nói, A Bưu tính toán rất kỹ.
Dù sao, khi người ta sắp chết đói thì còn để ý gì đến lễ nghĩa liêm sỉ?
Nhưng A Bưu và đồng bọn chưa kịp đợi Liễu Linh Nhi phải nhịn đói, thì nguy cơ mới đã xuất hiện!
Mấy ngày nay, đám người sống sót không tìm được chút vật tư nào!
Phượng Hoàng sơn là khu du lịch, trên núi không có nhiều đồ dùng sinh hoạt.
Thêm vào đó, thời tiết nắng nóng kéo dài khiến phần lớn đồ ăn bị thối rữa, không ăn được nữa.
Số đồ ăn còn lại cũng đã bị mọi người lục lọi, cướp bóc đến sạch sành sanh!
"Các anh không thử tìm ở những nơi xa hơn à?"
Sắc mặt A Bưu u ám hỏi.
"Tìm rồi, nhưng không thấy gì cả..."
Vương Nghiệp nhỏ giọng đáp.
"Đồ vô dụng!"
A Bưu mắng Vương Nghiệp một câu, lúc này hắn đã không còn tâm trí nào nghĩ đến chuyện ngủ với Liễu Linh Nhi nữa.
Không có đồ ăn, tất cả bọn họ sẽ chết!
Trong lúc mọi người đang trầm tư suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, Tiêu Mị bỗng dịu dàng nói:
"Bưu ca, em biết một nơi có vật tư."
A Bưu ngẩn người hỏi:
"Ở đâu?"
"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt!"
Tiêu Mị nở một nụ cười hiểm độc, chỉ về phía chiếc Nomadism cách đó không xa:
"Tô Thần từng nói, anh ta biết trước mạt thế sẽ đến."
"Vì vậy, anh ta chắc chắn đã trữ một lượng lớn vật tư, nếu không làm sao sống được lâu như vậy."
"Chỉ cần vào được trong đó, nhất định sẽ có rất nhiều đồ."
"Quan trọng nhất là, chúng ta có thể lái xe rời khỏi cái nơi quỷ quái này!"
Lời của Tiêu Mị nhận được sự tán đồng của những người khác.
Nắng nóng kéo dài lâu như vậy, Tô Thần chưa bao giờ rời khỏi nhà xe, đủ để chứng minh bên trong có rất nhiều đồ!
"Chuyện đó anh không phải không nghĩ tới."
"Nhưng thằng khốn Tô Thần kia không chịu mở cửa cho chúng ta vào."
"Hắn còn sửa đổi Nomadism rồi, không thể phá cửa bằng vũ lực được!"
A Bưu cau mày nói.
"Chúng ta không thể dùng sức mạnh."
Tiêu Mị cười duyên:
"Bưu ca, anh còn nhớ Phàn Hâm không?"
"Nhớ chứ!"
Trước đây chính Phàn Hâm bị Trương Minh Viễn trộm đồ, còn đổ tội cho Vương Nghiệp.
Chuyện đó mới khiến những người sống sót chia thành hai phe.
"Em nghe nói hắn là thợ sửa xe, rành về ô tô lắm."
"Hay là để hắn thử cạy cửa xe xem sao."
Mắt A Bưu sáng lên, gật đầu cười:
"Đúng là một cách hay!"
Việc này không nên chậm trễ.
A Bưu lập tức đứng dậy, dẫn theo đám đàn em đi về phía Phàn Hâm.
Thấy A Bưu và đồng bọn tiến lại gần, Phàn Hâm cùng đám người sống sót khác như gặp phải kẻ thù, lập tức cảnh giác.
"A Bưu, anh có chuyện gì?"
Phàn Hâm nắm chặt dụng cụ trong tay, lạnh giọng hỏi.
"Đừng căng thẳng, hôm nay tao đến tìm mày là để hợp tác."
A Bưu cười híp mắt nói.
"Chồn cáo chúc Tết gà, chẳng có ý tốt gì."
Phàn Hâm lẩm bẩm, mất kiên nhẫn hỏi:
"Hợp tác thế nào?"
A Bưu giả vờ không nghe thấy lời Phàn Hâm chửi mình, tiếp tục cười nói:
"Nếu tao đoán không sai thì chắc chúng mày hai ngày nay không kiếm được gì rồi chứ?"
Phàn Hâm do dự một chút rồi gật đầu.
Mấy ngày nay, bọn họ đã tìm đi tìm lại trong vòng mấy cây số quanh đây, đến cọng lông cũng chẳng thấy.
"Tao biết một chỗ, trong đó có rất nhiều đồ!"
"Chúng ta liên thủ, mỗi người một nửa!"
"Thế nào?"
Đối mặt với điều kiện A Bưu đưa ra, Phàn Hâm không lập tức đồng ý mà cảnh giác hỏi:
"Anh nói rõ kế hoạch đi?"
A Bưu chỉ vào chiếc Nomadism của Tô Thần, kể lại kế hoạch của mình.
Phàn Hâm nghe xong cũng có chút động lòng!
Kiếm được đồ là một chuyện, quan trọng hơn là bọn họ có thể lái xe rời khỏi Phượng Hoàng Sơn, trở về thành phố!
Tuy nói trong thành phố cũng nắng nóng, nhưng dù sao vật tư ở đó vẫn dồi dào hơn!
"Được, tao đồng ý!"
Cuối cùng Phàn Hâm cũng gật đầu, đồng ý hợp tác với A Bưu.
Nhưng A Bưu và Phàn Hâm không hề để ý rằng trong lúc họ bàn bạc, Liễu Linh Nhi đã lặng lẽ rời đi.
Cô đi đến cầu thang, dùng bộ đàm báo cho Tô Thần kế hoạch của A Bưu.
Sau khi biết chuyện, Tô Thần không hề ngạc nhiên, ngược lại còn có chút phấn khích!
Vật tư ở Phượng Hoàng Sơn chỉ có bấy nhiêu thôi.
Sau khi tiêu hao gần hết, đám người sống sót sớm muộn gì cũng sẽ nhòm ngó đến anh.
Anh đã nghỉ ngơi đủ rồi, cuối cùng cũng có chuyện để làm!
Tô Thần liếc nhìn bảng điều khiển, nở một nụ cười tàn nhẫn.
...
Để kế hoạch thành công, A Bưu và đồng bọn quyết định hành động vào ban đêm.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mãi đến khuya, A Bưu và Phàn Hâm mới rón rén tiến lại gần Nomadism.
Sau khi bị tạt nước ớt, Phàn Hâm cũng khôn ra.
Hắn tìm kính râm và áo chống nắng mặc vào, cầm đèn pin soi xét ổ khóa xe của Nomadism.
"Thế nào rồi, mở được không?"
A Bưu khẽ hỏi.
"Để tao thử xem!"
Phàn Hâm cầm tua vít, kìm nhỏ và các dụng cụ khác cẩn thận chọc vào ổ khóa.
Trong lúc mọi người kiên nhẫn chờ đợi, Phàn Hâm bỗng lên cơn động kinh, co giật liên hồi!
"Mày sao thế?"
Đảng quản lý không nhịn được hỏi.
Thấy hắn không trả lời, đảng quản lý ngớ ngẩn đưa tay ra vỗ vào người Phàn Hâm.
Nhưng vừa chạm vào người Phàn Hâm, hắn cũng run rẩy lên bần bật!...