Editor: May"Còn có, đêm giao thừa, lần đó tôi rơi xuống nước, người cứu tôi từng hôn tôi, lúc anh vừa mới tới gần tôi, loại tình huống kia thật sự rất giống, rất giống với ngày đó..."
"Thanh Xuân."
Tô Chi Niệm luôn rất an tĩnh nghe cô nói, đột nhiên mở miệng, gọi tên cô, cắt đứt lời nói của cô.
Anh nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, tạm dừng vài giây, mới đưa tầm mắt, chuyển về trên mặt cô lần nữa: "Một đêm ngủ ở ngoại ô phía bắc, cùng lúc tôi dỗ em khóc, tôi cũng từng nói cho em một chuyện..."
Anh giống như là đang do dự cái gì, chậm chạp không mở miệng.
Toàn bộ phòng ngủ, yên tĩnh đến dọa người, ngay cả âm thanh đồng hồ báo thức trên vách tường phát ra cũng lộ ra chói tai đặc biệt rõ ràng.
Không biết qua bao lâu, Tô Chi Niệm hơi điều chỉnh tư thế ngồi một chút, giống như hạ quyết tâm, nói ra lời nói kế tiếp của mình: "Em đừng quên, tôi có người trong lòng?"
Người trong lòng... Tống Thanh Xuân hoàn toàn ngây người.
Tô Chi Niệm nói tiếp: "Mà từ trong lời nói vừa rồi của em, có thể nghe ra, người mà em muốn tìm, coi em là trân bảo, tình thâm với em không lâu, mà người tôi yêu, không phải là em, cho nên sao tôi có thể là người mà em muốn tìm được?"
Nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói của Tô Chi Niệm liền mang theo chút đùa cợt, anh chưa từng nghĩ đến có một ngày, anh lại sẽ lấy chính cô đi bác bỏ cô.
Theo lời nói của anh, Tống Thanh Xuân chậm rãi lấy lại tinh thần.
Đúng vậy, sao cô lại quên, trong lòng anh yêu sâu đậm một người, người đó tên Đình Đình.
Cô ấy là người quan trọng nhất trong thế giới này của anh, anh không thể yêu cô, lại không thể không yêu cô.
Anh vì cô ấy, không ngại cô độc, không có được cô ấy, anh tình nguyện cô độc.
Anh còn vì cô ấy, viết xuống một câu nói rất hay: Tam sinh hữu hạnh gặp gỡ em, lúc còn sống cưới được em.
Anh nói không sai, người bảo vệ cô, khẳng định là người yêu cô sâu đậm, mà người anh yêu sâu đậm không phải là cô, chỉ một điểm này, liền có thể loại trừ anh.
Nhưng cho dù như thế, Tống Thanh Xuân vẫn có một chút không có cách gì thuyết phục bác bỏ trực giác của mình, cô không cam tâm tiếp tục hỏi: "Nhưng mà, có rất nhiều khi, anh cũng rất chăm sóc tôi..."
"Mắc nợ." Tô Chi Niệm lại không đợi cô nói xong, liền trả lời ra miệng, ngữ khí rất ngắn ngủi, chỉ là hai chữ.
"Mắc nợ?" Tống Thanh Xuân lặp lại một lần, chỉ là không phải khẳng định, mà là nghi vấn.
"Mắc nợ." Bộ dáng Tô Chi Niệm lãnh đạm lặp lại lời nói theo cô lần nữa, khẳng định với cô, sau đó ngữ điệu nói chuyện tiếp theo của anh là ôn hòa mà cô rất ít khi nghe thấy, nhưng từng câu từng chữ lại rất tổn thương người: "Dù sao, tôi từng cưỡng ép làm bẩn em ở dưới tình huống say rượu, mà em vẫn là lần đầu tiên, ít nhiều gì, đáy lòng vẫn có chút áy náy ..."
Những ác mộng rất lâu không nghĩ đến kia bị nhắc lại từ trong miệng anh, sắc mặt Tống Thanh Xuân dần dần trở nên tái nhợt.
Tô Chi Niệm dừng một chút, mở to mắt, không nhìn dung nhan tổn thương của cô, khóe môi anh mím ra một chút lạnh nhạt, toàn thân lộ ra lãnh lẽo: "Vả lại hiện tại em, cũng rất đáng thương, tôi chăm sóc em, chẳng qua cũng vì để mình an lòng."
Anh và cô không phải người yêu, anh đối tốt với cô, mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, cô vốn là không nên để ý nhiều.
Dù sao anh không phải anh Dĩ Nam mà cô từng mê muội.
Nhưng Tống Thanh Xuân không biết rốt cuộc mình làm sao, lúc nghe được câu nói này của anh, trái tim giống như bị người đâm một dao, hô hấp khó khăn, đôi môi run rẩy, ngay cả đáy mắt cũng ửng đỏ lên.