Editor: MayVào lúc Tần Dĩ Nam cho cô tuyệt vọng nhất tối tăm nhất, là anh xuất hiện, cho cô nhìn thấy hy vọng, cảm thấy ấm áp.
Mấy ngày nay, anh và cô chung sống hòa hợp như vậy, bất tri bất giác, cô đã cho rằng anh là tồn tại rất quan trọng trong sinh mệnh, thậm chí gần đây, cô luôn cảm thấy, anh đối xử với cô không hề tệ hơn Tần Dĩ Nam đối xử với cô...
Nhưng cô không nghĩ tới, anh đối tốt với cô, lại chỉ là bù đắp.
Những cảm động anh từng cho cô, khiến cho cô rất ấm áp kia, lúc này lại khiến cô rất rét lạnh.
Cô không hề biết, hóa ra địa ngục và thiên đường chỉ cách một đường ranh.
Khí ấm trong phòng, thoát ra từ trong giữa điều hòa, không tiếng động thổi rơi lên trên người cô, nhưng lại không thể làm ấm tay chân cô, ngược lại khiến cho cô càng thấy rõ ràng, chỗ sâu trong cốt tủy đang nảy sinh ớn lạnh.
Cô nghĩ, cô nên hoàn toàn xóa bỏ ý nghĩ anh chính là người cô muốn tìm, nhưng mà, trước khi cô xóa bỏ, vẫn là vùng vẫy giãy chết một lần.
Cô nhìn anh cách sương mù bốc lên nơi đáy mắt, giọng nói rất nhẹ, mở miệng hỏi: "Vậy vì sao hôm nay anh lại xuất hiện đúng lúc ở trong công ty tôi như vậy?"
Anh không thích nhất chính là cô khóc, anh từng nhiều lần lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt khi cô khóc rống, lau nước mắt cho cô, nhưng hiện tại, anh lại làm cho cô khóc.
Anh nhìn chằm chằm trong mắt đen nhánh của cô, sương mù có thể sẽ hóa thành nước mắt lung lay sắp đổ ra bất cứ lúc nào, vẻ mặt lạnh buốt không có bất kỳ hòa hoãn nào: "Tôi tìm Tôn Dương."
Tôn Dương là chủ tịch đài TW, người lãnh đạo trực tiếp của Tống Thanh Xuân.
"Tôi đi ra khỏi thang máy, đúng lúc thấy được một màn kia, thẳng thắn mà nói, lúc đó tôi cũng không thấy rõ người, liền xông tới, là sau đó tôi mới biết, người gặp được nguy hiểm là em."
Tô Chi Niệm không phải không nghĩ tới có một ngày, những chuyện mình làm vì cô sẽ bị cô phát hiện, anh cũng nghĩ tới nếu như thật có một ngày này, rốt cuộc anh nên lấp liếm cho qua như thế nào, nhưng anh không nghĩ tới, lúc một ngày này thật sự đến, anh lại biểu hiện xuất sắc hơn dự đoán của mình nhiều.
Hóa ra, anh xông lên cứu người, đều không phải bởi vì cô, mà là vì trượng nghĩa.
Cô không phải là người quấn quýt chặt lấy, cô từng điên cuồng thích Tần Dĩ Nam, nhưng cô lại chưa từng càn quấy.
Nhưng hôm nay, cô lại không chết tâm quấn quýt truy hỏi anh rất lâu, cô biết cô nên giữ lại cho mình chút tôn nghiêm, một vừa hai phải.
Tống Thanh Xuân cố nén đau nhức nơi đáy mắt, quật cường không cho nước mắt rơi xuống, cô muốn cố gắng làm cho giọng nói của mình nhẹ nhàng một chút, nhưng không nghĩ tới vẫn là cố hết sức như vậy: "Thực xin lỗi, có thể thật là tôi suy nghĩ quá nhiều."
Ngay cả Tô Chi Niệm đều cảm thấy, có phải mình đau lòng quá lợi hại, khiến cho nhập vai quá sâu, thế nhưng khi nghe được câu nói này của cô, giả bộ ra một bộ dáng rộng lượng, trả lời một câu theo lẽ thường: "Không việc gì."
Sau đó còn thuận thế an ủi cô, nói: "Hy vọng em sớm tìm được người em muốn tìm."
Hiện tại thật ra trong lòng Tống Thanh Xuân không tiêu sái chút nào, nhưng cô vẫn làm ra vẻ rất tiêu sái, khó khăn nặn ra một nụ cười tươi tắn với anh, nói một câu: "Cám ơn."
Cô gần như là không có bất cứ gián đoạn nào, nói tiếp: "Nếu như không có việc gì, tôi trở về phòng của tôi trước."
Cô biết, cô cười khẳng định còn khó coi hơn khóc, nhưng cô lại liều mạng khiến cho khóe môi duy trì cong lên, thẳng đến khi thấy anh im lặng gật đầu, sau đó xoay người, nước mắt mới hung hăng rơi xuống.