Trên bàn cơm, trưởng thôn định lấy Lô Châu lão diếu mình mang đến ra, nhưng ngửi thấy mùi rượu lâu năm, hắn vô cùng tự mình hiểu lấy không khăng khăng nữa. Lô Châu lão diếu hắn mang đến không tệ, hơn một trăm một hộp, ở đây xem như là rượu ngon, nhưng mà vừa so sánh với rượu lâu năm, không nói khác biệt một trời một vực, nhưng chênh lệch xa.
2,5 ký rượu, tài xế Trương Triết không uống, Ngô Tiêu Vũ và trợ lý Sở Quyên mỗi người một ly, chỗ còn lại bị đồn trưởng Lưu, trưởng thôn, Lý Thừa Văn, Lý Thanh Vân chia nhau. Nếu như người uống kém, phần lớn đàn ông đều sẽ từ chối, nói mình tửu lượng không tốt. Nhưng gặp phải đàn ông biết uống, yêu rượu chân chính sẽ cướp uống.
Cái gì mà ta đã đến muộn, tự phạt ba ly, ta nói bậy rồi, tự phạt năm ly.
Khi ở thành phố Vân Hoang, Lý Thanh Vân đã gặp được một lần, sinh nhật bạn bè, mời người đến uống rượu.
Ở trong điện thoại đều nói mình còn phải tăng ca, uống rượu thì được, nhưng nhiều nhất hai lạng, không thể uống nhiều hơn.
Nhưng sau khi mở rượu ra, phát hiện là rượu Mao Đài, tổng cộng chỉ có hai chai, một bàn mười mấy người đàn ông bắt đầu cướp uống.
Đó là lần đầu tiên Lý Thanh Vân uống rượu Mao Đài, khắc sâu ấn tượng.
Mùi rượu Mao Đài vô cùng độc đáo, người yêu rượu điên cuồng, người không chịu nổi mùi rượu của nó thì một ngụm khó nuốt.
So với Mao Đài, Lý Thanh Vân càng thích rượu lâu năm thơm nồng được cất giữ nhiều năm hơn, mùi thơm thuần túy kia đến khiến lòng người vỡ ra.
Người đàn ông bình thường không nói nhiều, nhưng sau khi uống rượu vào thì cũng thành nói nhiều.
Lý Thừa Văn luôn trung hậu thành thật không nói nhiều lại đi kể khổ với trưởng trấn mới, nói đường từ trong thôn lên trên trấn quá nhỏ, quá khó đi, xe ngựa không vào được, bởi vì đoạn đường này nên một vài hộ nông dân nuôi cá xe nhỏ kéo cá lên trên trấn đổ vào xe to, không bàn đến chuyện cá bị chết, còn lãng phí sức người, mệt mỏi không ít.
Nói một đống lời oán trách xong, lại hỏi trưởng trấn Ngô khi nào có thể mở rộng đoạn đường núi bảy tám dặm này?
Thật ra hôm nay trưởng thôn đến uống rượu, chủ yếu cũng là vì để hỏi chuyện này, hắn càng nóng vội hơn bất cứ ai.
Hồ nước của nhà Lý Thanh Vân ở Nam địa, gần trấn Thanh Long nhất, trên thực tế cách hơn sáu dặm đường. Còn cá nhà trưởng thôn nuôi ở phía Bắc thôn, trên thực tế cách đến hơn mười dặm. Lần trước con trai hắn kéo cá lên trên trấn bán, suýt chút nữa rơi xuống khe suối bỏ mạng.
Sau một bữa cơm, quan hệ càng thân cận hơn một chút, xưng hô cũng gọi thuận miệng: “Chú Lý chú cứ yên tâm đi, trước khi đến trấn Thanh Long này cháu đã điều tra sơ bộ. Hoàn cảnh nông thôn của nơi đây không tệ, vốn nên là vùng đất lành giàu có, nhưng vì thế núi rất phức tạp, đường núi lại khó sửa chữa, giao thông bất tiện, cho nên mới dẫn đến nghèo nàn và lạc hậu cho trấn Thanh Long. Cháu có thể lộ ra chút tiếng gió cho chú trước, Lý gia trại chính là nơi thí điểm kinh tế đầu tiên của cháu. Lý gia trại giàu lên, mới có thể kéo theo tính tích cực làm giàu của các thôn khác. Một đoạn đường núi này, chúng ta chắc chắn sửa chữa.”
Mãi cho đến hơn ba giờ chiều, đoàn người Ngô Tiêu Vũ mới từ biệt rời đi.
Xe của bọn họ đậu ở phía Nam thôn, chỗ đó có một sân đập lúa rộng mở, có thể đậu xe, cũng có thể quay đầu.
Người một nhà Lý Thanh Vân tiễn bọn họ lên xe, vẫn luôn vẫy tay không ngừng. Trong nhà có quan từ trên trấn đến chơi, là chuyện vô cùng có mặt mũi. Những người khác ở trong thôn nghe thấy tiếng gió đều đi ra xem. Khi xe con Ngô Tiêu Vũ ngồi rời đi, cả thôn đã đi ra đến hơn sáu mươi người.
Trưởng thôn cũng không quên tuyên dương chỗ tốt của Lý Thanh Vân, nói trưởng trấn mới đến là bạn học cùng trường với hắn, hai người còn trao đổi số điện thoại nữa. Bởi vì hắn không có được vinh hạnh đặc biệt này, cho nên hâm mộ vô cùng. Đó là dãy số riêng, không phải dãy số văn phòng.
Phen này lại càng thêm náo nhiệt, tất cả mọi người vòng quanh ba mẹ Lý Thanh Vân, ai nấy đều ra sức nói lời khen ngợi, khiến Trần Tú Chi vui vẻ rạng rỡ đến cười mệt mỏi. Chuyện có thể diện như vậy không khác nào chuyện con trai thi đậu đại học, đã nhiều năm rồi không nhận được khen ngợi của người dân trong thôn, thật sự hơi hoài niệm.
Lý Thanh Vân nhân cơ hội rời đi, đến ruộng nhà mình. Lại đi về phía Nam vài phút, rẽ sang hướng Đông, đó chính là ruộng đất nhà hắn. Đất trong núi không ngay ngắn lắm, thỉnh thoảng lộ ra một sườn núi nhỏ, một mảnh đất trũng nhỏ, như vậy đã xem như là cánh đồng tương đối bằng phẳng rồi. Trước mảnh đất là hồ nước nhỏ, diện tích hồ nước trên hai mẫu, trong tất cả hồ nước trong thôn, diện tích như vậy có thể xếp vào top mười.
Hồ nước cách đường quốc lộ một khu rừng nhỏ, chủ yếu là cây hạch đào, xung quanh xen lẫn một ít cây đào, cây hồng, cây quýt. Rừng cây nhỏ trồng ở trên sườn núi, xung quanh là đá loạn và hố bùn nhỏ, không có ai coi trọng. Do đó dựa theo quy củ trong thôn, nơi lộn xộn phụ thuộc như vậy, gần nhà ai thì thuộc về nhà người đó. Nếu như có tranh cãi, sẽ mời trưởng thôn và các cụ già đức cao vọng trọng hòa giải, sau khi hòa giải, con dấu trong thôn có tác dụng trước pháp luật.
Địa hình tương tự có thật nhiều, trong thôn đều xử lý như vậy. Do đó kể từ khi ông nội Lý Thanh Vân ở riêng thì mảnh đất này đã thuộc về quyền sở hữu của nhà hắn. Lý Thanh Vân có một bác cả, đất phân ở phương Bắc, đất ruộng thì lớn hơn ở đây, nhưng hồ nước lại nhỏ hơn.
Chất đất ở trên sườn núi không tốt lắm, không thể trông cậy vào cây ăn quả của nơi đó có thể sinh ra hiệu quả và lợi ích kinh tế bao lớn, chủ yếu vì đề phòng đất màu ven sườn núi bị trôi cùng với tảng đá lớn trên sườn núi rất cao rơi xuống.
Tầng thấp trong hồ nước hơi đục, mặt nước thật trong suốt, bởi vì là ao nước tù, bèo thật nhiều. Chính nhờ vào sự tồn tại của bèo nên mới có thể bảo đảm trạng thái tốt của chất nước. Xung quanh hồ nước mọc lên một vòng cỏ lau cùng với các loại cỏ dại thông thường khác, cũng có vài loại cỏ thuốc bắc tương đối rẻ tiền, bình thường không có ai hái.
Ba Lý Thanh Vân không biết nuôi cá, cũng không thích nuôi cá lắm, bởi vì không kiếm được bao nhiêu tiền, thậm chí có hai năm còn lỗ vốn. Bình thường hồ nước này áp dụng phương pháp nuôi trồng tự nhiên, chính là hàng năm thả chút cá bột vào trong, sau đó mặc cho chúng nó tự sinh tự diệt. Khi người trấn trên xuống thu cá thì thả võng xuống, lớn bán đi, nhỏ tiếp tục thả vào trong để nuôi.
Chất lượng cá được nuôi ra như vậy không tệ, không khác với cá hoang dại nhiều lắm, khuyết điểm là sản lượng không cao, khi bắt cá thì phiền phức, còn thường xuyên có cá lớn rơi vào. Nếu như là tồn tại cá lớn kiểu cá trê, cá quả linh tinh, vậy một vài cá bột thê thảm, hoàn toàn trở thành thức ăn trong miệng cá lớn.
Lý Thanh Vân biết rõ, nông dân ở trong thôn ôm ý tưởng giống như ba mình đặc biệt nhiều, cảm thấy đầu mảnh đất có miếng hồ nước tùy tiện nuôi chút cá là được, bán đi thì bán, không bán được thì mình ăn, không có ý tưởng đặc biệt nuôi dưỡng. Do đó, phần lớn là phương pháp nuôi trồng hỗn hợp các loại cá trích, cá chép, cá trắm cỏ, cá chép bạc, thả cá bột vào trong hồ nước rồi mặc kệ đó. Bởi vì cá bột thả vào ít, kể cả tiền thức ăn chăn nuôi đều giảm theo.
Lý Thanh Vân sống ở trong thành vài năm, biết rõ những cá này đều là cá bình thường, không bán được giá tốt. Hơn nữa người buôn cá lấy lý do xe ngựa không đi qua được, cố tình ép giá, ý niệm nuôi cá của các dân trong thôn càng ngày càng yếu.
“Nếu như nuôi một vài giống cá quý giá có giá cực cao, hồ nước hơn hai mẫu này chắc đã đủ dùng. Như vậy cũng có thể mang đến suy nghĩ mới cho người nuôi cá của Lý gia trại. Sau này đi lên trên tiệm internet trên trấn điều tra tư liệu, tiện thể đăng quảng cáo ở trên diễn đàn thủy sản, hấp dẫn một ít người buôn cá không quá lòng dạ hiểm độc đến đây hợp tác.”
Hắn có mang laptop máy tính về, nhưng trong thôn không có đường dây internet. Dùng điện thoại di động lên mạng? Tốc độ internet kia có thể khiến người ta gấp gáp đến đầu bạc. Càng huống hồ điện thoại di động của hắn hiện giờ là loại điện thoại phổ thông kiểu cũ, không có chức năng lên mạng. Hắn thậm chí còn muốn kéo đường dây điện thoại về, quay số điện thoại lên mạng.
Đầu ruộng có nhà cỏ hai gian, dùng để khi dưa hấu chín, ban đêm ở đó trông dưa. Không phải sợ người trộm, chủ yếu là sợ dã thú phá hoại. Mấy năm trước khi dưa hấu chín, có một bầy khỉ từ trong núi xuống, trong một đêm vừa ăn vừa phá, dưa hấu trong thôn bị hủy đi một phần ba, tổn thất nặng nề. Từ sau đó, dân trong thôn mới bắt đầu coi trọng công việc bảo vệ, đều dựng nhà cỏ ở đầu ruộng đất.
Nhìn thấy nhà cỏ, một suy nghĩ hiện lên, Lý Thanh Vân đang lo không có chỗ chuyển rượu tự nấu của nhà ông năm, trước hết để cho bọn họ chuyển đến đây, mình lại lặng lẽ bỏ vào hầm rượu trong tiểu không gian, hẳn là có thể làm được.
Nhà cỏ không khóa, đẩy cửa đi vào, bên trong có mùi ẩm ướt, chỉ đặt một cái giường gỗ, kể cả bàn đều không có. Chỗ đất trống không lớn lắm, không để được bao nhiêu rượu. Đằng sau nhà có có mấy khu rừng trúc, chất đất không tốt, không trồng hoa màu, bởi vì tiệm thuốc nhỏ của ông nội ban đầu vốn dựng ở đây, về sau mới chuyển lên trên trấn.
Nơi có thể trồng hoa màu đều đã bị ba mẹ trồng hết. Trồng ở nơi xa là khoai tây với ngô, gần bên cạnh là trồng dưa hấu, do đó nhà cỏ tranh mới được dựng ở bên này.
Lý Thanh Vân đi vòng một vòng, nơi đây không nhỏ. Chờ kiếm được tiền, hắn định xây một nhà lầu giống như biệt thự ở trong này, hai tầng thêm gác xép, xem như là hai tầng rưỡi, có thể xây hết chỗ đất trống. Cái gì mà hai phòng ngủ một phòng khách ba phòng ngủ một phòng khách, chỉ là muỗi, quy hoạch hợp lý mảnh đất trống này, xây lên năm phòng ngủ hai phòng khách đều có thể, còn là nhà hai tầng. Về phần gác xép bên trên, xây cao một chút, có thể cách nhiệt, cũng có thể để đồ lung tung.
Gâu gâu! Gâu gâu! Không biết vì sao Kim Tệ và Đồng Tệ đã tìm đến, hưng phấn sủa loạn lên, cắt ngang ảo tưởng của Lý Thanh Vân. Hai con chó con nhìn thấy Lý Thanh Vân lập tức cắn ống quần hắn, trợn mắt to ngập nước lên, dáng vẻ vô lại.
Không cần nghĩ, chắc chắn muốn uống nước suối không gian, không cho chúng nó uống, đoán chừng sẽ cắn ống quần hắn đến tận chiều.
Trong không gian luôn luôn chuẩn bị sẵn chén nhỏ cho chúng nó, hiện giờ đổ nước vô cùng thuần thục, ào ào hai tiếng, nước trong hai chén đã đầy.
Hai con chó con lập tức thả lỏng ống quần hắn ra, mỗi con chó một chén, ực ực ực uống mãnh liệt, giữa chừng đều không hề tạm dừng.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng xe máy, từ xa đến gần, cũng nghe thấy có người gọi mình: “Anh Phúc oa, anh có ở trong ruộng không vậy? Ở đây có một kiện hàng của anh!”
Lý Thanh Vân từ đằng sau nhà cỏ vòng đến, hóa ra là Miêu Đản bạn chơi cùng thôn, từ nhỏ đã chạy theo sau mông mình đến lớn.
Miêu Đản nhỏ hơn Lý Thanh Vân mấy tuổi, dáng vẻ thanh tú, dáng người trung bình, kể từ sau khi vào bưu điện làm nhân viên chuyển phát, làn da càng ngày càng đen, nhìn từ xa lại, chỉ một hàm răng trắng bắt mắt nhất.
Hắn chạy xe máy của bưu điện, đằng sau xe là túi bưu tá bằng vải buồm màu xanh lá, hiện giờ lại thêm một cái giá hàng nhỏ, còn có thể lam thêm nghiệp vụ giao hàng chuyển phát nhanh.
“Miêu Đản à, anh ở đây.” Lý Thanh Vân đi qua, đập một quyền lên bờ vai hắn, cười nói: “Nhóc được đấy, đảo mắt đã thành nhân viên chính thức của quốc gia, nhìn cậu mặc bộ quần áo này thật tinh thần!”
“Chính thức khỉ gì! Anh Phúc oa đừng chê cười em chứ! Đến trong gió đi trong mưa, một tháng hơn ba trăm đồng, đều không muốn làm. Anh biết tình huống trong nhà em rồi đó, em lại không tìm được nghề nào kiếm tiền, tìm vợ đều khó khăn.” Miêu Đản đưa một gói hàng được gói kỹ cho Lý Thanh Vân, lại lấy một cái bút bi ra để cho hắn ký tên.
“Có bác cả và bác gái lo lắng cho cậu, chuyện cậu cười vợ không cần lo. Nếu như trong lòng ưng ý ai, nói cho bác gái biết, anh nói với bác đi nói chuyện thay cậu.” Lý Thanh Vân cười nói.
“Anh Phúc oa, em nào không biết xấu hổ lại phiền toái bác cả bác gái chứ, nếu như không nhờ vào giúp đỡ của mọi người mấy năm qua, em và ba em đã sớm chết đói rồi.” Nhắc đến chuyện này, Miêu Đản một anh chàng to xác vành mắt đều đỏ.
Năm xưa ba của Miêu Đản xây nhà cho người ta, một lần sự cố bị đứt hai chân, còn chưa ra viện, trong nhà đã tiêu hết tiền, nợ nần chồng chất. Lúc đó Miêu Đản mới hai ba tuổi, mẹ hắn lúc đó không chịu nổi đả kích, ra ngoài làm công cuối cùng không trở về. Bình thường dựa vào người trong thôn đưa quần áo lương thực mới trưởng thành. Bởi vì nhà gần nhà Lý Thanh Vân, nhận ân tình của ba mẹ Lý Thanh Vân lớn nhất.
Công việc ở cục bưu chính này là do ông tư của Lý Thanh Vân nhờ người tìm cho, làm vài năm, cuối cùng khiến cho nhà Miêu Đản dễ thở một chút.
“Ha ha, chuyện trước kia đừng nhắc đến nữa. Ừm, chờ mấy ngày nữa đến nhà anh, hai chúng ta cộng tác, tìm chút biện pháp phát tài ở trong thôn.” Lý Thanh Vân an ủi.
Ánh mắt Miêu Đản lập tức sáng ngời, vui mừng kêu lên: “Anh nói gì? Anh Phúc oa không trở về thành làm việc sao?”