Ngọn núi nhỏ này ước chừng có năm sáu chục mét, càng lên cao càng khó leo. Lý Thanh Vân cũng không thúc giục Michelle, bởi vì nhìn động tác leo lên càng ngày càng chậm của nàng, mông to mọng ở trên đỉnh đầu, có khi cũng sẽ lo lắng, có phải nàng sẽ đột nhiên rơi xuống, nện trúng mình không.
Chó rừng ở dưới sườn núi có ước chừng mười lăm mười sáu con, lúc này xuất hiện toàn bộ, đều điên cuồng leo lên trên. Chó rừng đầu đàn đứng ở đằng sau, gào to lên, giống như rất không hài lòng với tiết tấu tấn công mới vừa rồi.
Nhưng mà cho dù chó rừng đầu đàn thúc giục như thế nào, chúng nó cũng không leo lên nổi ngọn núi nhỏ gần như vuông góc này. Có lẽ ngọn núi nhỏ này cũng là thạch nhũ, thấm nước ghê gớm, dưới ánh mặt trời chiếu xuống cũng có dải sáng hiện ra.
Còn có 6-7m nữa là lên đến đỉnh núi, xung quanh bắt đầu xuất hiện dây mây và bụi cây nhỏ, có khi cũng sẽ quấn trên rãnh lõm trên vách đá, mang đến khó khăn và nguy hiểm cho leo lên.
Michelle đột nhiên kêu lên thê thảm, bất ngờ trượt xuống, miệng còn hoảng sợ kêu lên: “Rắn, có rắn cắn tôi… ở trên chân…”
Một tay của nàng còn bám lấy vách đá, tay kia thì hoảng loạn túm dây mây, còn chân đã lơ lửng, đạp lung tung. Một con rắn cạp nia văn tròn màu trắng đen quấn ở chỗ mắt cá chân của nàng, có dấu hiệu rơi ra dưới đá đạp lung tung hoảng sợ của nàng.
Ở dưới thân nàng chính là Lý Thanh Vân, con rắn kia dài hơn 1m, đuôi sắp chạm vào đầu hắn. Hắn mới vừa chìa tay ra đã túm được đuôi nó, thu nó khỏi chân Michelle, ném xuống dưới sườn núi, vừa khéo rơi lên trên thân một con chó rừng.
Đàn chó rừng dưới sườn núi hoảng loạn, Lý Thanh Vân không rảnh để ý đến ầm ĩ bên dưới, một phát nâng chân Michelle lên, dẫn đường, một lần nữa đặt chân nàng lên rãnh lõm trên vách đá.
Rắn cạp nia thuộc về rắn kịch độc, thuộc loại độc tố thần kinh, sau khi bị cắn sẽ không thấy đau gì nhiều, nhưng sẽ có hiện tượng tê dại và mê man cục bộ.
Michelle hiển nhiên nhận ra rắn cạp nia, lúc này nức nở lên, bi quan kêu: “Vân, tôi đoán tôi phải chết… Chân của tôi đã bắt đầu không nghe theo mệnh lệnh, hiện giờ lên không lên được, xuống không xuống được, tôi cũng không biết nên làm như thế nào? Nhưng mà nếu như tôi ngã xuống, có thể sẽ liên lụy đến anh, nếu không tôi nhảy sang bên cạnh, anh trốn sang bên kia, như vậy ít ra chúng ta còn có thể sống sót một người.”
“Câm miệng, đừng lãng phí thời gian chữa trị.” Bị rắn cạp nia công kích là chuyện rất hiếm, đoán chừng rắn cạp nia đã nhịn rất lâu, đợi đến khi nửa người trên của Michelle đều đi qua, biên độ đong đưa của hai chân hơi lớn, dọa nó đến không thể không công kích.
Dạy dỗ Michelle xong, Lý Thanh Vân bò tới chỗ mắt cá chân của nàng, hút vài hơi chỗ rắn độc cắn bị thương, nhổ máu độc ra, lấy một chút nước từ trong không gian súc miệng.
“Đừng lãng phí thời gian nữa, chỉ mút ra được một phần độc tố là không cần…” Michelle khó nhọc đứng ở bên trên, trong lòng cảm kích Lý Thanh Vân không để ý đến nguy hiểm hút độc cho mình. Nhưng mà trên đùi vẫn không có cảm giác, thậm chí dưới đầu gối bị thương đều không có cảm giác. Như vậy có ý nghĩa rằng nàng đã không thể thuận lợi leo lên trong hoàn cảnh nguy hiểm nơi đây.
Lý Thanh Vân nói: “Cô đừng nói chuyện, cũng đừng lãng phí hơi sức, tôi mang cô lên, chỉ có vài mét cuối cùng thôi, chúng ta có thể kiên trì đến cùng.”
“Trời ạ, như vậy đâu được… tự mình leo lên đã cực kỳ khó khăn, sao có thể nâng cả tôi lên nữa chứ?”
Lý Thanh Vân chưa trả lời nàng, chỉ dùng hành động thực tế, nâng nàng lên từ giữa hai chân. Trọng lượng hơn 50kg của Michelle giống như không có sức nặng gì đối với hắn cả, chỉ cần nàng ôm chặt đầu hắn, vài mét còn lại, rất thoải mái bò lên.
Michelle trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy không thể tin nổi mình được đưa lên từng chút một, cho đến khi hai chân của Lý Thanh Vân bước lên trên mặt nền phẳng trên ngọn núi nhỏ, nàng mới giật mình thở phào, suýt nữa quên mất sự thật mình còn bị trúng độc rắn cạp nia.
Nền phẳng trên đỉnh ngọn núi có rất nhiều vết nước, cũng không thiếu phân chim, Lý Thanh Vân ném ba lô xuống đất, đặt Michelle lên trên ba lô, đút viên thuốc trị liệu độc rắn trong bình sứ màu xanh cho nàng.
“Trong ba lô của tôi còn có huyết thanh kháng rắn độc… Ôi, shit, tôi quên mất, ba lô chìm dưới đáy nước rồi.” Michelle ảo não mắng đổng.
Nhưng nàng vừa mệt vừa sợ, đã không còn bao nhiêu hơi sức nữa, thêm với độc tố của rắn cạp nia phát tác dụng, mí mắt rất nặng, hơn nữa rất muốn ngã xuống như vậy, ngủ không dậy nữa.
Lý Thanh Vân định kiểm tra một chút xem rắn độc nơi đây có nhận ảnh hưởng từ thiên thạch mặt trời không, chỉ cho nàng dùng năm viên thuốc rắn, không cho nàng dùng nước suối không gian. Nếu như sau khi uống thuốc tình huống không chuyển biến tốt, lại cho nàng dùng nước suối cũng không muộn.
Michelle gục vào ba lô, rất nhanh đã ngủ mất, Lý Thanh Vân kiểm tra mắt cá chân cho nàng, thấy sưng huyết không rõ ràng, lại hút độc một lần cho nàng, lấy củi gỗ từ trong tiểu không gian ra, đốt đống lửa ở xung quanh.
Kêu hải đông thanh đang lười biếng ra, kêu nó ở bên cạnh đống lửa bảo vệ Michelle. Thân thể con hải đông thanh này mập thêm một vòng, bị Lý Thanh Vân kêu ra, nó không muốn, nhưng cũng nghe lời, cứ đứng ở bên cạnh Michelle ngủ gật.
Lúc này Lý Thanh Vân mới rảnh rỗi quan sát toàn bộ nền phẳng nhỏ ở trên đỉnh núi. Chỗ bên cạnh vách đá hang động đá vôi có dựng một ngôi nhà gỗ nhỏ, là dùng gỗ và dây mây kết hợp thành, chỗ tiếp nối có nêm gỗ, cửa nhỏ đóng chặt.
Nhẹ nhàng đẩy, cửa gỗ vang lên ken két, lại đã mục. Từ trong cửa tò vò đã mục truyền ra mùi mốc ẩm ướt, bên trong tối đen, không nhìn thấy gì cả.
Dùng đèn pha chiếu vào bên trong mới nhìn thấy ở trong đó có có bàn đá và nồi đá bếp đá, không có giường, cũng không có quần áo.
Ở trong góc gian nhà gỗ này lại có một lối vào hang đá, lối vào hang thấp bé, giống như dùng thứ gì đó nện ra, lối vào vô cùng đơn sơ, đều là lỗ thủng, không hề có cảm giác chỉnh tề.
Ván gỗ làm nhà rất dày, trên nóc nhà phần lớn là cỏ tranh và dây mây, phủ rất kín, đến nay cũng không có dấu vết rỉ nước.
“Có người từng sống trong này, thật vất vả dựng một nhà gỗ lại dùng để làm phòng bếp, đúng là tính khí kỳ quái. Nhưng nơi này rất gần khe hở trên đỉnh hang động đá vôi, có lẽ thường xuyên có mưa rơi, nếu như muốn ăn một bữa cơm chín, nồi và bếp giản dị phổ thông cũng không được.”
“Tất cả đều sử dụng đá, nói lên người lưu lạc đến đây không hề có bất cứ chuẩn bị gì, chỉ có thể dựa vào thủ công, tạo ra đồ dùng sinh hoạt hàng ngày. Trên bàn đá có đao đá, còn có vài bộ xương, xem ra chưa dọn sạch sẽ đồ ăn trên bàn đã rời đi, hoặc đã chết.”
Lý Thanh Vân quan sát một phen cẩn thận ở cửa, phát hiện không có nguy hiểm gì, lúc này mới chậm rãi đi vào nhà gỗ nhỏ. Trừ bỏ bàn đá không dọn dẹp sạch sẽ ra, nơi khác thu dọn vô cùng sạch sẽ, nói lên chủ nhân vẫn là một người vô cùng sạch sẽ.
Đi đến cửa hang đá, Lý Thanh Vân cẩn thận ngửi thử, không phát hiện dị thường gì mới đi vào.
Hang đá không lớn, vừa liếc mắt đã thấy tình huống bên trong. Trong này lại rất rộng lớn, có một chiếc giường gỗ, trên giường không có gì. Có một bàn học bằng đá, trên bàn có một ít thẻ tre, còn có đao khắc đá.
Ở trên vách tường tận cùng bên trong hang động có khắc một chữ Đạo rất lớn, bên cạnh toàn bộ vách đá có khắc chữ nhỏ chi chít dày đặc.
Bên dưới chữ Đạo có một bồ đoàn bằng dây mây, trên bộ đoàn có một bộ khung xương, lấy tư thế đả tọa tiêu chuẩn, đến khi chết lưng đều thẳng tắp, không hề gấp khúc, tư thế đả tọa cũng không loạn.
Trên đất bên cạnh bộ xương khô có một trang phục đạo sĩ rách nát, hẳn là lột ra từ trên thân đạo sĩ.
Lý Thanh Vân đi vào huyệt động, nhìn lướt qua thẻ tre ở trên bàn, không động tới, lập tức đi đến bên cạnh bộ xương khô, cẩn thận quan sát, phát hiện khi đạo sĩ còn sống có để tóc dài và râu. Râu tóc bạc trắng, có lẽ tuổi tác không thấp, không biết trước khi ngã xuống đã già đi hay là sống đến chết già ở trong hang động đá vôi cũng không tìm được đường rời đi.
Đứng đằng trước bộ xương khô, quan sát chữ khắc thật nhỏ ở trên vách đá, dùng chữ phồn thể.
“Đại đạo giả, thống sinh thiên, sinh địa, sinh nhân, sinh vật nhi danh, hàm âm dương động tĩnh chi cơ, cụ tạo hóa huyền vi chi lý, thống vô cực, sinh thái cực. Vô cực vi vô danh, vô danh giả, thiên địa chi thủy; thái cực vi hữu danh, hữu danh giả, vạn vật chi mẫu. Nhân vô danh nhi hữu danh, tắc thiên sinh, địa sinh, nhân sinh, vật sinh hĩ. Kim chuyên dĩ nhân sinh ngôn chi. Phụ mẫu vị sinh dĩ tiền, nhất phiến thái hư, thác chư vu mục, thử vô cực thì dã. Vô cực vi âm tĩnh. m tĩnh dương diệc tĩnh dã.”
(*): Đạo sinh trời, sinh đất, sinh người, sinh sự vật mà thành tên, chứa đựng cơ chế động tĩnh âm dương, có nguyên lý huyền diệu của tạo hóa, thống soái vô cực sinh thái cực. Vô cực là vô danh, vô danh là khởi nguồn của thiên địa; thái cực hữu danh, hữu danh là mẹ của vạn vật. Vì vô danh mà hữu danh, nên trời sinh, đất sinh, người sinh, sự vật sinh. Nay chuyên môn bàn về nhân sinh. Trước khi ba mẹ sinh ra, là một khoảng Thái hư, mang theo tất cả sự thành kính, đó chính là lúc Vô cực. Vô cực là âm tĩnh, âm tĩnh dương cũng tĩnh.
Chữ không lớn, vừa khéo bao bọc xung quanh chữ Đạo, khắc đầy toàn bộ vách tường đằng sau hang đá. Lý Thanh Vân cẩn thận quan sát một lúc, giống như nghĩ tới, đây hình như là câu chữ trong Đại Đạo Luận của Trương Tam Phong. Không có ý nghĩa thực tế gì cả, có lẽ là gửi gắm về mặt tinh thần đối với đệ tử Đạo gia, Lý Thanh Vân không đánh giá gì.
Trong văn tự ở trên vách đá không tìm thấy thông tin thân phận của đạo sĩ này, hắn lại về bên giường, phần lớn trải ở trên giường là cỏ mềm, không có vải và bông vải. Nhưng chỗ bên ngoài dựa vào đầu giường có để một thanh trường kiếm rỉ sét phủ kín lỗ hổng, thậm chí mũi kiếm còn hơi tổn hại.
Thẻ tre ở bên trên được bảo tồn coi như hoàn chỉnh, bởi vì đều là chữ phồn thể, Lý Thanh Vân nhìn tương đối vất vả, nhưng đằng sau mấy cuốn thẻ tre tìm được mấy chữ “Linh Hư thủ thư” “Linh Hư thư”.
Nhìn thấy mấy chữ này, Lý Thanh Vân lập tức thần kinh run lên, cuối cùng biết rõ lai lịch của đạo sĩ xương khô này, lại là Linh Hư đạo trưởng ở Ngộ Đạo quan trên đỉnh núi. Năm đó Linh Hư đạo trưởng đột nhiên mất tích, đến nay vẫn là một bí ẩn của Ngộ Đạo quan, không nghĩ tới di thể của hắn lại xuất hiện ở trong hang động đá vôi bên dưới đạo quan.
“Cửa hông Ngộ Đạo quan có một con dường nhỏ, thông đến rừng cây nhỏ trước mặt đạo quan, nơi đó là vách núi đen, nghe nói cũng là khu gieo trồng trà ngộ đạo năm đó, chắc đường nhỏ thường xuyên có người đi qua. Khi mình và Michelle rơi xuống là trên đường có động, động này có lẽ mới xuất hiện gần đây, chắc Linh Hư đạo trưởng rơi xuống đây từ nơi khác, bằng không những người khác ở trong đạo quan đã phát hiện ra mới đúng.”
Lý Thanh Vân nghĩ đến đây, lập tức thu toàn bộ thẻ tre ở trên bàn vào trong tiểu không gian, chữ phồn thể ở trên đó đọc rất vất vả, chờ về sau đi ra ngoài lại đọc kỹ.
Ra khỏi hang động và nhà gỗ nhỏ, thấy Michelle còn đang hôn mê, trước mặt hải đông thanh đã có hai con rắn chết, một con trúc diệp thanh, một con rắn năm bước, mật rắn đã bị nó ăn, bộ phận khác của rắn đều không động đến.
Nhìn thấy Lý Thanh Vân trở về, hải đông thanh kêu lên, dùng móng vuốt đẩy rắn độc trên đất, giống như đang tranh công.