Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 181 Sâu xa

Lý Thanh Vân vỗ đầu hải đông thanh, khen ngợi nó làm không tệ, ném cho nó một con cá nhỏ không gian, loại đồ ăn này mới khiến nó hứng thú, đồ ăn bên ngoài thật sự khiến nó thèm ăn, trừ phi cực kỳ đói khát.

Hải đông thanh hưng phấn khẽ kêu lên, ngậm cá nhỏ trên đất lên, hai ba miếng đã nuốt vào.

Lý Thanh Vân ngồi xổm ở bên người Michelle, kiểm tra mạch đập của nàng, lại lật xem mí mắt của nàng, cảm thấy chuyển biến tốt đẹp một chút, nhưng cách khỏe lại còn một quãng. Nhìn xem từ tình huống này, rắn độc trong hang động đá vôi cũng có khả năng biến dị, độc tính mạnh mẽ hơn.

Hắn từng nghe Sở Dương nói, nhìn xem từ ảnh chụp vệ tinh, gần đạo quan đổ nát có hai viên thiên thạch rơi xuống, một viên rơi vào trong hầm rượu của đạo quan, một viên khác vô cùng có khả năng rơi vào trong hang động đá vôi.

“Đứa bé đáng thương, thật xui xẻo, với vận mệnh như vậy, vẫn không nên tham gia hoạt động dã ngoại thì tốt hơn.” Lý Thanh Vân nói xong, cạy miệng Michelle ra, bón vào ngụm nước suối không gian cho nàng, có thể giải độc thì tốt, sẽ không để cho nàng biến hóa quá lớn, để tránh cho nàng hoài nghi.

Lại bỏ thêm vài cây củi vào trong đống lửa, lấy nồi niêu trong không gian ra, lại hứng nước trong từ trên vách đá bên cạnh, xử lý sạch sẽ hai con rắn ở trên đất, thả vào nồi hầm.

Hầm rắn cần một khoảng thời gian, dựa theo ánh mặt trời quan sát vách đá ở bốn phía. Từ nơi đây nhìn lên trên, cái khe giống như rất gần bầu trời, nhưng cẩn thận so vẽ thì phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.

Từ nơi này không hề nhìn thấy giới hạn của vách đá, bởi vì chỉ có một nơi nhỏ có ánh mặt trời, phần lớn đều tối đen. Ở trên nền phẳng ước chừng 200m2 này cuối cùng tìm được dấu vết leo lên trên, đều có đục rãnh lõm, bị dây mây rậm rạp che chắn.

Linh Hư đạo trưởng đã chết ở đây đều không đi ra ngoài, con đường này chắc chắn đi không thông, chính là không rõ hắn đã khai thác đến trình độ nào.

Lý Thanh Vân quay trở vào hang đá, cầm lấy thanh kiếm mẻ đã rỉ sét ở đầu giường kia, lại rất nặng. Lật qua cẩn thận nhìn xem, trừ bỏ tổn hại và rỉ sét ra, bên cạnh chuôi kiếm còn hai chữ Linh Hư, đây lại là bội kiếm bên người hắn.

Lấy ra ngoài, chém một ít dây mây vướng bận, lại vẫn sắc bén. Nhưng dù sao rỉ sét, Lý Thanh Vân sợ làm hỏng thanh kiếm này, dù sao Linh Hư đạo trưởng còn có truyền nhân trên đời, quan chủ của đạo quan Vô Danh ở trên đỉnh Nhật Chiếu chính là tiểu đệ tử của hắn, nếu như giao kiếm cho đối phương, cũng thông báo tung tích của Linh Hư đạo trưởng, đối phương tuyệt đối sẽ cảm kích hắn cả đời.

Chém loạn cỏ dại lên trên chừng hơn mười mét, chợt nghe thấy Michelle có động tĩnh. Lý Thanh Vân đành phải trở về, cầm kiếm mẻ đi đến bên cạnh nàng.

“Michelle, cô cảm thấy như thế nào?” Lý Thanh Vân đặt thanh kiếm đến bên cạnh đống lửa, thân thiết hỏi một tiếng.

“Ôi trời ạ, tôi lại còn sống… thật sự là… đầu đau quá…” Michelle chợt mở to mắt, lại cảm thấy trước mắt mơ hồ, gần như không thấy rõ Lý Thanh Vân ở đâu.

Nói một câu đứt quãng là thở hổn hển, hô hấp cực kỳ khó khăn.

Lý Thanh Vân nhíu mày, chẳng lẽ đút thiếu nước suối không gian sao, tuy rằng để cho nàng tỉnh táo lại, nhưng cũng quá khó chịu, thậm chí không có cả sức ngồi dậy.

Ngẫm nghĩ, có thể là do thời gian tác dụng của thuốc còn chưa đủ, nên nâng nàng dậy, trải một tấm thảm cho nàng, để cho nàng ngồi bên cạnh đống lửa sưởi một lúc.

“Đây là phản ứng bình thường bị rắn cạp nia cắn trúng, cô đừng nghĩ nhiều, trên người tôi có thuốc rắn tổ truyền, vô cùng linh nghiệm, nhất định sẽ chữa khỏi cho cô.” Lý Thanh Vân an ủi.

“Cảm ơn, vì bị con rắn cạp nia cắn rất lâu mới nhả ra, khả năng độc tố bị nó rót vào rất nhiều.” Michelle nói xong lại nhắm mắt lại, nhưng ngửi thấy mùi thịt rắn ở trong nồi, nàng hít sâu một hơi: “Thật thơm, hình như hơi đói bụng.”

Vài ngày này, Lý Thanh Vân cũng học một ít thủ đoạn chữa trị độc rắn kiểu Tây y, nếu như người bị thương hô hấp khó khăn thì tiêm lượng lớn Dexamethasone, có thể hóa giải phổi ứ nước, phù não, giảm bớt đau đớn cho bệnh nhân.

“Cô lại nằm xuống nghỉ ngơi một lúc nữa đi, chờ nấu xong cơm tôi lại gọi cô.” Lý Thanh Vân cảm thấy canh rắn đã hầm chín, vớt hai con rắn ra, thả vào trong một cái thùng mới, tách thịt rắn, bỏ xương rắn. Bỏ gạo vào trong nồi nước dùng ban đầu, lại nấu.

Canh rắn mà, không có gạo đâu thể thành canh rắn. Chờ khi Michelle tỉnh lại lần nữa, trước mặt nàng đã có một nồi canh rắn thơm ngào ngạt, ở trong tay Lý Thanh Vân, giống như bất cứ lúc nào đều có hành lá tươi mới rau thơm tươi ngon.

Lý Thanh Vân đã ăn xong, chờ Michelle tự động thức tỉnh, lúc này mới múc một bát, bưng đến trước mặt nàng, tự bón cho nàng.

Lúc này Michelle đã bớt đau đớn rất nhiều, tương đối thèm ăn, chính là cơ bắp vẫn không có bao nhiêu hơi sức, hưởng thụ Lý Thanh Vân bón cho ăn, trên mặt hiện lên nụ cười ngọt ngào.

“Không nghĩ tới bị một con rắn cạp nia lớn như vậy cắn trúng, dưới tình huống không có huyết thanh kháng độc rắn còn có thể cứu mạng. Thượng đế, nơi này quá nguy hiểm, hai lần liên tục đều gặp nguy hiểm đến tính mạng, về sau chắc chắn sẽ không còn như vậy. Cảm ơn anh, Lý Thanh Vân, anh là ngôi sao may mắn của tôi, không có anh, tôi đã sớm chết.”

Chờ bón cơm xong, Michelle lại có sức nói ra một đống lớn như vậy, không đợi Lý Thanh Vân đặt bát cơm xuống, nàng đã ôm lấy cổ hắn, dùng sức hôn vài cái lên miệng hắn.

“Xin nhờ, có thể lau sạch sẽ miệng rồi lại hôn không?” Lý Thanh Vân giống như không hiểu phong tình, oán trách Michelle không lau miệng.

“Được rồi, lần sau tôi nhất định chú ý.” Michelle không quan tâm, thấy Lý Thanh Vân có ý tránh né, ngược lại đắc ý cười to.

“Ặc…” Lý Thanh Vân không có cách nào với nàng, nói: “Cô lại nghỉ ngơi đi, tôi đi dò đường, tôi muốn biết rõ từ trong cái khe của đỉnh núi có thể đi ra ngoài không.”

Nói xong hắn lưu lại một chiếc đèn pha, còn nói thêm: “Ánh mặt trời giữa trưa khả năng sẽ nhanh chóng qua đi, nếu như không có ánh sáng, cô kịp thời bật đèn lên. Củi rất khó kiếm, chúng ta vẫn nên tiết kiệm chút, không phải lúc nấu cơm, cố gắng đừng đốt củi.”

“Đương nhiên, ta luôn rõ ràng tầm quan trọng của tiết kiệm. Nhưng mà, hình như nơi đây không giống với có củi gỗ, anh tìm ra củi gỗ từ đâu vậy? Dưới ngọn núi có chó rừng hung mãnh, nơi đây đều là dây mây ẩm ướt… Ơm, anh cũng có thể không trả lời, tôi chỉ rất tò mò.” Michelle càng nghĩ càng nghi hoặc, nhưng thấy sắc mặt của Lý Thanh Vân không đúng, giống như không kiên nhẫn lắm, nàng mới yên tĩnh lại.

“Tìm được từ trong nhà gỗ nhỏ! Này, còn có thanh kiếm này, bên trong còn có một bộ xương khô, đó là lão đạo sĩ trong đạo quan ở trên đỉnh núi, cô đừng sợ hãi. Cái khác ngược lại không có gì, bởi vì lão đạo sĩ này cũng ngoài ý muốn rơi xuống từ trên đỉnh núi, trừ bỏ thanh kiếm này ra, trên người ông ấy không mang cái gì cả. Tôi thậm chí hoài nghi, mỗi lần ông ấy lấy lửa đều dùng biện pháp tạo lửa bằng gỗ nguyên thủy nhất!” Lý Thanh Vân không định làm lộ bí mật trên thân, bắt đầu bịa chuyện, dời lực chú ý của đối phương.

“Cái gì? Lão đạo sĩ ở trong đạo quan trên đỉnh núi? Già bao nhiêu? Anh có biết ông ấy tên là gì không?” Michelle nghe Lý Thanh Vân nói vậy, lại cực kỳ có hứng thú, ánh mắt đều sáng lên.

“Hả? Trước kia cô từng nghe nói đến đạo quan ở trên đỉnh núi sao?” Lý Thanh Vân nghi ngờ nhìn chằm chằm Michelle.

Michelle kích động nói: “Đương nhiên! Ông nội tôi xuất thân từ trong đạo quan này, nếu như không phải vì ông nội tôi, tôi mới sẽ không suốt ngày chạy về trong nước, chạy trong núi lớn Xuyên Thục… Lần trước về nước, tôi kể cho ông nội tôi những gì đã nhìn thấy ở trong này, ông nội vô cùng kích động, nói nếu như có cơ hội, kêu tôi chụp nhiều thêm vài bức đạo quan đổ nát, bởi vì đó là nơi ông lớn lên. Còn nói, bởi vì sư phụ của ông mất tích cho nên cả đạo quan mới nhanh chóng suy bại như thế, nếu như có thể nhìn thấy đạo quan khác gần đó, cũng kêu tôi… Không được, không nói, ông nội nói, trong đạo quan này có kẻ thù, không cho tôi tùy tiện để lộ chuyện năm đó.”

“Hả? Ông nội cô là đạo sĩ trong đạo quan đổ nát ở trên đỉnh núi? Vậy cô có biết lão quan chủ ban đầu tên là gì không? Ông nội cô là đạo sĩ có bối phận gì?” Lý Thanh Vân không tin lắm, hỏi hai vấn đề mấu chốt.

Michelle nói: “Lão quan chủ tên là Linh Hư đạo trưởng, là sư phụ của ông nội tôi. Ông nội tôi bối phận chữ Huyền, là đại đệ tử, nghe nói còn có rất nhiều sư đệ. Nhưng sau khi xảy ra chuyện, mọi người chạy trốn mỗi người một ngả, bởi vì sợ kẻ địch, nhiều năm âm thầm tìm kiếm như vậy, cũng không có manh mối gì. Bởi vì lần trước tôi có chụp vài bức ảnh đạo quan đổ nát nên mới khiến ông nội nhớ lại, nói cho tôi những chuyện này.”

“Ha ha, phen này đúng dịp, không thể ngờ nổi ông nội của cô lại là đại đệ tử của Ngộ Đạo quan. Nhưng cô đừng truyền loạn chuyện này, tôi cũng không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì, càng không biết trong đạo quan này còn có kẻ địch. Nhưng mà quan hệ giữa ông nội tôi và lão quan chủ không tệ, chúng ta coi như là người mình.” Lý Thanh Vân nói xong, đưa kiếm mẻ cho Michelle, để cho nàng nhìn tên ở trên kiếm.

Nhìn thấy hai chữ Linh Hư được khắc ở chuôi kiếm, Michelle hưng phấn kêu lên: “Không sai, chính là hai chữ này, trên bài vị được ông nội tôi cung phụng có hai chữ này.”

Nàng kêu lên, vừa định tìm ba lô của mình, muốn chụp vài tấm ảnh. Nhưng rất nhanh nhớ ra, ba lô của nàng đã chìm ở dưới đáy nước, máy ảnh gì đó cũng toàn bộ không thấy nữa.

Lý Thanh Vân biết nàng định làm gì, nên lấy máy ảnh của mình ra, để cho nàng chụp. Hơn nữa cũng đề phòng phá hủy kiếm mẻ này, cho dù thật sự hủy đi, cũng tiện ăn nói với các đệ tử của Linh Hư đạo trưởng.

Chụp xong ảnh, Michelle cười nói: “Cảm ơn, có những ảnh chụp này, ông nội tôi nhất định sẽ rất vui vẻ. Đúng rồi, không phải còn có di cốt của Linh Hư đạo trưởng sao? Chúng ta cũng đi qua chụp chút ảnh chứ.”

Nàng định đứng lên, đáng tiếc toàn thân mềm yếu, đâu có sức để đi chụp hình. Dưới khuyên bảo của Lý Thanh Vân, nàng mới thành thật, để cho nàng ngày mai khôi phục sức khỏe lại đi chụp ảnh. Đồng thời nói cho nàng biết, ở trên một con đường vào núi khác có một đạo quan Vô Danh, quan chủ của nơi đó là tiểu đệ tử của Linh Hư đạo trưởng, nếu như những lời ông nội nàng nói đều là sự thật, quan chủ của đạo quan Vô Danh hẳn là tiểu sư đệ của ông nội nàng.

“Hóa ra tôi còn có thân thích ở Trung Quốc đấy, nếu như ông nội tôi biết, chắc chắn sẽ lập tức về nước…”

Vừa nói đến đây, ánh mặt trời đột nhiên chếch đi, toàn bộ nền phẳng trên đỉnh núi lập tức tối tăm, may mà ánh lửa còn đó chưa hoàn toàn tắt nên có chút ánh sáng, có thể thấy rõ đường.

Hải đông thanh vừa đi ra ngoài xem xét địa hình, lúc này thấy ánh sáng trên nền phẳng tối xuống mới bay về, phạch phạch rơi thẳng lên bả vai Lý Thanh Vân, dọa Michelle nhảy dựng.

“Vân, con chim màu trắng to này là chim ưng sao? Sao nó lại đậu lên bả vai anh vậy? Chẳng lẽ là anh thuần dưỡng sao? Khi ở bên ngoài, sao tôi chưa từng thấy nó?” Đây là lần đầu tiên Michelle nhìn thấy hải đông thanh hắn nuôi, cực kỳ kinh ngạc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất