Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 183 Vây công của chó rừng

Dê rừng uống xong nước, nhanh chóng lùi lại, động tác nhẹ nhàng, nhảy lên là đi xa 3-4m, lưu lại hai con sói hoang còn chưa chết hẳn và một con dê đen bị thương nặng.

Thịt sói không ngon, nhưng da lông trên thân không tệ, có thể dùng làm thảm, chỉ dùng thảm cỏ ngủ không thoải mái lắm. Nhưng con dê đen bị thương này là món ngon khó gặp.

Dê đen thớ thịt nhỏ, ít cứng, chất thịt non mịn, ăn ngon, mùi hôi nhỏ nhất, giá trị dinh dưỡng cao, hàm lượng chất đạm ngoài 22%, hàm lượng mỡ thấp hơn 3%, hàm lượng cholesterol thấp, còn thấp hơn thịt lợn 75%, thấp hơn thịt bò và thịt cừu 6%, chứa các axit amin thiết yếu ngoài 15 loại, đặc biệt hàm lượng axit glutamic cao, đạt 11%. Có tác dụng bổ âm tráng dương, bổ hư cường thể, tăng cao lực miễn dịch cho cơ thể, kéo dài tuổi thọ bảo dưỡng dung nhan, đặc biệt có tác dụng bổ dưỡng rõ ràng đối với người tuổi lớn sức khỏe yếu kém, nhiều bệnh tật, già trẻ đều thích hợp.

Thịt dê đen tươi mới có màu đỏ bóng đều và hơi tối, mỡ có màu trắng noãn hoặc màu vàng nhạt, bề mặt hơi khô hoặc có lớp màng khô tự nhiên, không dính tay, co giãn tốt, có vị thịt tươi. Thịt dê rừng già màu đỏ thẫm, chất thô, thịt dê rừng non màu đỏ mỏng, chất cứng lại mịn, rất đàn hồi.

Thịt dê đen chẳng những là vị thuốc, tác dụng thuốc cũng cực cao, ăn vào bổ trung ích khỉ, tẩm bổ tỳ vị, cường gân kiện cốt, tiêu đờm thông gió, có công hiệu giải khát tiết nước bọt, thích hợp cho người suy nhược trung khí, hụt hơi thể hư, gân cốt bủn rủn, bệnh thiếu máu lâu ngày và bệnh mặt vàng hoa mắt ăn.

Lý Thanh Vân đã từng ăn vài lần ở trong nhà ông nội, đó là do một bệnh nhân được ông nội chữa khỏi mang đến, đáng tiếc sau lần đó thì không được ăn thịt dê đen nữa, tuy rằng thịt dê bình thường không tồi, nhưng rõ ràng còn kém một cấp bậc với thịt dê rừng đen, cụ thể kém ở đâu thì không nói rõ được, nhưng cảm giác đặt vào miệng là có thể nhận ra rõ ràng.

Lúc này trước mắt có một con dê den bị thương nặng, món ngon không cần chém giết đã có được như này giống như trúng thưởng vậy, có một cảm giác phúc lợi trời giáng.

Lý Thanh Vân lập tức xông lên, thu toàn bộ hai con sói hoang và dê đen vào trong tiểu không gian, vội vàng rời khỏi vùng này. Bởi vì mùi máu tươi nơi đây rất đậm, sẽ thu hút ngấp nghé của những dã thú khác.

Hắn rời đi không đến vài phút, báo gấm mới vừa né ra lại xuất hiện, liếm máu tươi và nội tạng sói hoang ở trên đất, vừa ăn vài miếng vừa ngậm một miếng nội tạng mang máu nhảy lên cây.

Mười mấy con chó rừng màu nâu đỏ im lặng theo bờ sông đuổi theo tới đây. Tuy rằng chúng nó đói bụng đến kêu vang, ngửi thấy mùi máu, yết hầu co giật, nhưng dưới sự dẫn dắt của chó rừng đầu đàn, chúng nó không động đến vùng máu tươi và mảnh nhỏ nội tạng kia, lập tức ngửi mùi của Lý Thanh Vân, lặng lẽ đuổi theo.

Lý Thanh Vân theo bờ sông, quét sạch phần lớn kỳ nhông, trong vòng thời gian hơn một tiếng này, hắn đánh giá có lẽ đã thu vào bên trong tiểu không gian hơn một trăm con kỳ nhông, thu hoạch như vậy, ở bên ngoài thật sự khó tin. Hơn nữa, kỳ nhông ở nơi đây vô cùng to lớn mập mạp, con nhỏ nhất đều có 30-40cm, con dài nhất đều chừng 1m5.

Cá phổ thông ở trong sông ngầm chỉ có 7cm, ánh mắt đều sắp thoái hóa, giống như cá chạch, xám xịt, đầu hơi lớn, bình thường chỉ ăn một ít sâu.

Ở bên cạnh bờ sông, xuất hiện thành đàn cũng có cá lớn đột ngột nhảy ra, vọt vào trong đàn cá nhỏ này, há to mồm săn chúng nó.

Lý Thanh Vân nhìn thấy một con cá lớn hơn 2m, cũng không thấy rõ là chủng loại gì, vọt vào trong đàn cá nhỏ đen ngòm, đánh tất cả cá nhỏ bên cạnh lên bờ, có hơn mười con rơi dưới chân Lý Thanh Vân, hoảng sợ bật loạn lên.

Hải đông thanh tò mò nhìn những con cá ở trong sông ngầm này, hơi giống với cá chạch cao nguyên, nhưng vây lưng của chúng nó có màu sắc sặc sỡ, một đường vân trắng một đường vân hoa một đường vân đỏ, giống như một lá cờ màu.

Hải đông thanh một móng vuốt đè một con lại, mỏ mổ xuống, gần như mổ xuyên con cá nhỏ này, giống như cảm thấy hương vị cũng không tệ, nên hai ba phát xé nát chúng nó, nuốt vào bụng, chỉ lưu lại một xương cá.

“Hả? Cá nhỏ đen thui này cũng ăn ngon sao?” Lý Thanh Vân thấy Nhị Ngốc Tử kén ăn thích ăn cá sông ngầm như vậy, cũng động lòng, nên vận dùng sức mạnh tiểu không gian, hút cá trong sông ngầm đang lại một lần nữa tụ lại thành đàn ở giữa sông vào trong tiểu không gian, ném vào trong ao nuôi.

Đột nhiên, một tiếng hí của ngựa hoang truyền đến từ trong cánh rừng đằng sau, giống như hơi nôn nóng. Lý Thanh Vân quay đầu nhìn, loáng thoáng thấy một con tuấn mã màu trắng, đang xuyên qua cánh rừng, một con khỉ màu lông xám trắng đang ngồi ở trên cổ nó, túm chặt lấy lông bờm của nó, kêu ầm khẹc khẹc lên, giống như cũng sợ hãi.

Lý Thanh Vân cười, hóa ra là con ngựa hoang nghịch ngợm này, ngày hôm qua chính là nó đuổi theo mình kêu ầm lên, hôm nay gặp được đối thủ hả. Thật ra con ngựa hoang này không lớn lắm, chắc là ngựa con mới trưởng thành, xem tính nết cũng có thể nhìn ra được.

Xem ra con ngựa hoang này thật sự nóng nảy, lại bắt đầu dùng thân mình cọ vào đại thụ, cọ đến lá trên cây rụng ào ào, cũng dọa sợ lũ sóc nhỏ ở trên ngọn cây ào ào chạy loạn.

Con khỉ con càng sợ hãi, túm càng chặt, mặc cho con ngựa hoang này tùy tiện cọ, tùy tiện lăn lộn ở trên mặt đất, khỉ vẫn không buông.

Vùng này bị chúng nó lăn lộn đến cực kỳ náo nhiệt. Một con trăn vảy tối đen thò đầu ra từ trong cánh rừng, nhưng nhìn thấy hình thể của con ngựa hoang quá lớn, lập tức không hào hứng, bởi vì chiều dai của con trăn này cũng chỉ hơn 5m, không nuốt được con ngựa hoang, cũng chưa chắc thắng được ngựa hoang.

Lý Thanh Vân rất thích con ngựa hoang này, toàn thân trắng như tuyết, chỉ có chính giữa đầu, bên trên giữa hai mắt có một dúm lông màu đen, giống như con mắt thứ ba, cực kỳ có thần.

Thấy con ngựa hoang này càng ngày càng gần, lăn qua lăn lại, vẫn dùng sức mạnh tiểu không gian hút lấy con khỉ nhỏ ở trên lưng ngựa hoang, lơ lửng ở giữa không trung.

Con khỉ sợ tới mức kêu lên khẹc khẹc, thân thể không động cựa nữa, hoảng sợ trừng lớn ánh mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Còn con ngựa hoang sửng sốt một chút, đứng lên từ trên mặt đất, ngơ ngác nhìn con khỉ ở trên lưng mình bị một luồng sức mạnh thần kỳ cố định ở giữa không trung. Sau đó nó hưng phấn gào to lên, chân sau chống đỡ, chân trước nâng lên, một chân đạp lên đầu con khỉ, lập tức đầu óc bắn ra, giống như bong bóng cao su, bị nó đạp bay hơn 10m, nện lên trên tàng cây.

Lý Thanh Vân hơi sửng sốt, không ngờ tính cách của con ngựa hoang này lại dữ dằn như vậy, mới vừa rồi hắn chỉ thí nghiệm sức mạnh của tiểu không gian có thể đạt đến tình trạng gì, chỉ chậm một chút đã để cho con ngựa hoang giết chết một con khỉ nhỏ ở trước mặt mình.

“Mày đồ ngựa thúi này, xuống tay ngoan độc, sớm biết đã không giúp mày.” Lý Thanh Vân tức giận không có chỗ xả, tuy rằng muốn giúp đỡ nó, nhưng không muốn một con khỉ chết trước mặt mình như vậy.

Nhưng con ngựa hoang nghe không hiểu, hưng phấn liên tục hí vang ở xung quanh Lý Thanh Vân, kêu la om sòm, giống như nhận chuẩn xác là Lý Thanh Vân giúp nó.

“Tránh ra tránh ra, mày đừng lượn lờ ở trước mặt tao, nhìn phiền lòng. Kể cả với khỉ nhỏ đều ngoan độc như vậy, ai dám cưỡi mày?” Lý Thanh Vân cảm thấy nó là quả bom hẹn giờ, cũng không dám thu nó vào tiểu không gian, những nhân sâm của mình không chịu nổi giày vò của nó, vì thế đã định đuổi nó đi.

Phen này hình như con ngựa hoang đã rõ, thấy Lý Thanh Vân đuổi nó đi, lập tức giận đến giơ móng trước lên, giống như định đá hắn. Nhưng chỉ giơ vó lên, tức giận lượn một vòng xung quanh, cắn cỏ xanh bên bờ sông, còn có vài loại thuốc bắc thông thường cũng bị nó gặm ăn, sau đó lanh lợi nhìn lén Lý Thanh Vân, lại không chịu rời đi.

“Mày không đi tao đi!” Lý Thanh Vân cảm thấy đã đến giờ, còn chừng một tiếng nữa là ánh mặt trời sẽ đi qua, đến lúc đó nơi đây lại chìm vào trong bóng tối.

Chính là những con chó rừng đã theo dõi Lý Thanh Vân hồi lâu đột nhiên hiện thân, chó rừng đầu đàn dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào hắn, gào to lên, lập tức có hơn mười con chó rừng hình thể hơi nhỏ hơn chút lao ra từ đằng sau đại thụ, không hề dừng lại đánh về phía Lý Thanh Vân.

Khi một con chó rừng đi qua bên cạnh con ngựa hoang kia, con ngựa hoang đột nhiên hừ, một chân đá bay con chó, làm con chó nện lên đại thụ, rắc bịch, rú thảm lên, bụng đều bị con ngựa hoang đá rách, bụng chảy đầy đất.

Con ngựa hoang đắc ý hí lên, nhảy lên chạy đi, vừa chạy còn vừa quay ra sau, không cẩn thận còn đánh vào trên một cây nhỏ, bởi vì tốc độ và sức mạnh thật lớn, đụng gẫy cả cây nhỏ kia.

Lý Thanh Vân phì cười, con ngựa hoang này còn thành tinh rồi sao, lại khôn khéo như vậy, đây là đang nói với mình nó báo ân nhé sao? Hai người phân rõ ràng… a không, một người một thú phân rõ ràng?

Trong lúc bật cười, hắn đã mở súng, tốc độ cực nhanh, liên tục bảy phát, ở khoảng cách gần như vậy, bắn trúng bảy con chó, nhưng bị thương không nặng, bởi vì uy lực của súng ngắn bảy viên thật sự bình thường, chỉ khiến mấy con chó kia tạm dừng một chút thôi.

Trong nháy mắt, con chó rừng chạy đầu tiên đã cách Lý Thanh Vân chỉ hơn 10m, gần như trong hai phát nhảy là có thể bổ nhào lên trên người hắn để gặm cắn.

Đúng vào lúc này, hải đông thanh rít vang, lao vút xuống từ trên bầu trời, móng vuốt bén nhọn lại túm lấy con chó rừng dẫn đầu kia, đột nhiên bay lên trên bầu trời mấy chục mét, ném mạnh nó vào trong sông ngầm.

Được, phen này hải đông thanh vờ ngớ ngẩn, nó sợ nước, lại muốn ném con mồi vào trong nước. Thật ra chó rừng biết bơi, nó sợ đến mức kêu gào thảm thiết lên, ngã xuống từ trên không trung, vốn tưởng rằng chết chắc, không nghĩ tới lại rơi vào trong nước, vang lên tiếng phịch, nổi lên trên mặt nước, dùng hai chân trước bơi đi, định bơi về bờ.

Nhưng mà đột nhiên có một sóng nước vĩ đại bất ngờ xuất hiện từ dưới đáy nước, một bóng đen lao ra, chỉ thấy một cái miệng vĩ đại, tất cả miệng đều là răng nanh sắc nhọn nuốt nó xuống, sau đó chỉ chớp mắt lại chìm vào dưới đáy nước, chỉ để lại vài bọt nước.

Lý Thanh Vân bị dọa đổ mồ hôi lạnh, dưới đáy nước lại thật sự có cá lớn, còn may khi mình hạ xuống không gặp phải chúng nó.

Grào! Một con chó cuối cùng bổ nhào tới trước, há to miệng, định cắn cổ hắn, Lý Thanh Vân đã ngửi thấy mùi hôi thối trong miệng nó.

Hắn không động đậy, chỉ đá một chân ra, đá bay con chó rừng trước mặt. Một con chó khác đã bổ nhào đến, cắn chân hắn, vừa đá bay nó, lại có một con khác cắn lên chân bên kia… Ngay sau đó mấy con chó rừng bị thương cũng chạy tới, há to mồm rộng, đánh về phía Lý Thanh Vân.

Nếu như không có tiểu không gian, hắn cảm thấy mình sẽ nhanh chóng bị chó rừng xé thành mảnh nhỏ, công phu toàn thân không thể sử dụng được. Bởi vì tốc độ của chúng nó quá nhanh, cũng quá hung tàn, vốn không sợ chết, đá bay con bên chân hơn 10m nện lên trên tàng cây, lại không chết, lăn vòng, lại đứng lên. Tuy rằng tập tễnh nhưng vẫn không sợ chết di chuyển tới trước, miệng gào lên hung tàn.

Bất đắc dĩ, Lý Thanh Vân mở tiểu không gian ra, nhsay mắt thu tám chín con chó đang bao vây mình vào không gian, lại nạp đầy đạn cho súng săn, bóp cò súng về phía mấy con chó đằng sau.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất