Lý Thanh Vân vô cùng khinh thường hạng người như này, giống như tên lưu manh đầu đường xó chợ, không phẩm chất không đức độ không danh dự, thắng thì tràn ngập phấn khởi, thua thì liều chết không thừa nhận, ra tay hủy diệt chứng cứ.
Đánh cuộc ngầm giống như cho vay nặng lãi, pháp luật quốc gia sẽ không thừa nhận hợp đồng này, nhưng người làm nghề này, có mấy ai sẽ ầm ĩ ra tòa án chứ? Bình thường đều dùng thủ đoạn không thể lộ ra ngoài ánh sáng để giải quyết.
Nếu như là người thường, mượn vay nặng lãi, ăn thiệt thòi lớn hơn nữa cũng sẽ trả sạch, không dám thiếu nợ người ta chút nào, sợ mình và người nhà gặp nguy hiểm bị tổn thương.
Ngưu Vạn Hồng và Lục Tiểu Quang kêu người ra tay, cướp đoạt chứng cứ đánh cuộc ở trong tay Lý Thanh Vân, chính là sợ hắn ngang ngược cũng chơi chiêu này, cầm hợp đồng ầm ĩ xung quanh huyện, nói bọn họ thua tiền không trả, sau này còn lăn lộn trong thành phố như thế nào nữa? Không đủ bẽ mặt sao.
Bọn họ định cướp, Lý Thanh Vân đâu dễ dàng để cho bọn họ được như nguyện. Kêu Kim Tệ và Đồng Tệ lên, hai con chó lập tức chắn ở trước người hắn, nhe nanh múa vuốt, nhe răng trợn mắt, dọa sợ lũ lưu manh này không dám tiến lên.
“Lục Tiểu Quang, Ngưu Vạn Hồng, mấy người ầm ĩ đủ chưa? Thua thì thua, không thua nổi cũng có thể khóc nhè, nhưng dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy thì hơi quá mức rồi đấy.” Lý Thanh Vân nghiêm khắc khiển trách.
“Mày nói rõ nhẹ nhàng, chó của tao sắp chết, lại thua một triệu, mày kêu tao nhịn thế nào?” Vẻ mặt của Ngưu Vạn Hồng hơi vặn vẹo, có lẽ con chó này thật sự là thịt trong tim hắn.
Lục Tiểu Quang cũng không khỏi thổn thức, nói: “Sớm biết chó của mày quái dị như vậy, dù thế nào đều không thể đánh cuộc đấu chó với mày, phen này bọn tao thua. Tao biết mày có thể đánh, trong tay cũng không thiếu tiền, chuyện ngày hôm nay cứ bỏ qua như vậy, mày xé hợp đồng, đôi bên chúng ta coi như thanh toán xong ân oán, về sau không lui tới nữa, được chứ?”
Lý Thanh Vân phe phẩy hợp đồng đấu chó trước mặt, cười nói: “Cứ bỏ qua như vậy, không rõ mấy người có nhớ lâu không. Nhưng mà tôi là người dễ nói chuyện, dù chúng ta ầm ĩ như thế nào thì ít ra cũng có giao tình vài ngày. Tôi xé hợp đồng này trước, hy vọng về sau cậu an phận chút, bằng không, tôi cũng không phải dễ bắt nạt.”
Lý Thanh Vân nói xong, đang định xé hợp đồng ở trước mặt mọi người. Đúng lúc này lại nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng xe việt dã, két, một chiếc xe việt dã quân dụng đỗ ở bên cạnh Longhorn, Sở Dương mang theo hai tên lính nhảy xuống.
“Thanh Vân, hôm nay đến nhà cậu đưa tiền, bạn gái cậu nói cậu đang đấu chó với người ta ở nhà máy dệt, tôi cố ý sang đây nhìn xem. Lần trước chó của cậu xử lý một con quân khuyển trong im hơi lặng tiếng, tôi không nhìn thấy, phen này được nhìn xem uy phong của chó đất nhà cậu.” Sở Dương mặc trang phục ngụy trang, không đội mũ, ăn mặc tùy tiện. Nhưng binh lính đằng sau lưng hắn lại mang súng lục.
Lý Thanh Vân cười khổ, âm thanh bên ngoài của điện thoại lớn, thính lực của em họ luôn sâu sắc, bị nàng nghe thấy địa điểm chẳng có gì lạ. Nhưng khi nàng giới thiệu ra ngoài, nói là bạn gái mình, thái độ càng ngày càng cởi mở, là hiện tượng tốt.
“Anh Sở, đưa bao nhiêu tiền mà đáng để cho anh tự mình đi vậy?” Lý Thanh Vân cười đi qua, cũng chào hỏi hai chiến sĩ đằng sau hắn, đều khá quen mặt, đã gặp vài lần ở trong núi.
“10.000 tệ, còn cao hơn tiền lương một tháng của tôi nữa. Do đó, hôm nay cậu phải mời khách, không làm thịt cậu, trong lòng tôi không thoải mái.” Sở Dương nói xong đã nhìn thấy hợp đồng đánh cuộc ở trong tay Lý Thanh Vân, cẩn thận nhìn xem, lập tức trừng lớn mắt: “Đánh cuộc một triệu? Mấy người… Cậu lại là nhà giàu đấy, trước kia tôi chưa nhìn ra, thất lễ thất lễ rồi, nếu không 10.000 tệ này để chia cho các anh em nhé?”
“Chân muỗi cũng là thịt. Lại nói, 1 triệu này không lấy về được, người ta không định trả, đang chuẩn bị xé đấy.” Lý Thanh Vân cười, cầm lại hợp đồng, định xé.
“Chờ chút! Là chó của cậu đấu thắng? Những tên khốn này thua không chịu trả tiền? Chuyện này cứ giao cho tôi! Tôi sẽ để cho những tên khốn không giảng danh dự này biết thế nào là tinh thần hợp đồng.”
Sở Dương nói xong, quét nhìn vào trong đám người, đã biết kẻ nào là đầu sỏ, kẻ nào là chân chạy. Nhưng khi hắn nhìn thấy Ngưu Vạn Hồng, ánh mắt lập tức sáng ngời lên, tức giận nói: “Tiểu Tào tiểu Mạnh, bắt thằng chó này lại cho tôi! Má nó chứ, tìm mày hơn một tháng, không ngờ mày lại trốn về huyện! Tháng trước mày làm ngã một ông cụ ở bên cạnh đại học Tứ Xuyên, mày có nhớ chứ?”
Ngưu Vạn Hồng vừa nghe thấy vậy, lập tức sợ hãi đến hơi run rẩy lên, hắn coi như là người tin tức linh thông, biết có người điều tra mình, sợ đến mức trong đêm chạy khỏi tỉnh, vốn tưởng rằng mọi chuyện đã qua, ai nào ngờ gặp phải chính chủ ở nơi hẻo lánh này.
Sau khi Sở Dương kiểm tra hệ thống theo dõi đoạn đường xảy ra sự việc, có vài video vô cùng rõ ràng, hắn có thể 100% nhận ra, chính là thằng khốn này đã đụng ngã ba mình, vội vàng bỏ trốn. Nếu như không nhờ Lý Thanh Vân kịp thời cứu chữa, theo lời chuyên gia chữa bệnh, sẽ có nguy hiểm tính mạng.
Đây không chỉ là kẻ tội phạm gây chuyện bỏ trốn, còn là hung thủ suýt nữa giết người! Nghĩ đến đây, Sở Dương đâu thèm khách khí gì với hắn. Thấy hai chiến sĩ đã bắt được Ngưu Vạn Hồng bị dọa ngốc, hắn lập tức cho đối phương hai bạt tai, hả giận trước.
Những quân nhân này đều mang súng, lại nghe nói chuyện Ngưu Vạn Hồng đã làm, người ta đã tìm hắn hơn một tháng, mấy kẻ lưu manh bình thường đâu dám nhúng tay vào, sợ tới mức không tè ra quần đã là rất dũng cảm.
Hai bạt tai đi qua, miệng mũi chảy máu, gương mặt lập tức sưng lên. Lý Thanh Vân thở dài, biết rõ chuyện hôm nay không thể xong được, nhỏ giọng nhắc nhở Sở Dương đôi câu, nói người này có thể có bối cảnh, đừng đánh vào mặt, sẽ lưu lại vết thương rõ ràng, bất lợi cho quyền nói chuyện tuyên truyền.
Sở Dương lại không thèm để ý đến: “Chuyện này là nhà họ Sở tôi chiếm lý, ở Xuyên Thục, cho dù thiên vương lão tử đến đây cũng không có cách nào với tôi cả. Tiểu Tào tiểu Mạnh, hai cậu lái xe áp tải kẻ này lên tỉnh, gọi điện thoại cho cục trưởng Tống, kêu cục trưởng nhốt gã lại, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất làm rõ ràng vụ án.”
Hai quân nhân đáp lời, áp tải Ngưu Vạn Hồng đã bị cột chặt lên xe, một người khác lái xe, rất nhanh rời khỏi hiện trường, lưu lại một đám lưu manh lặng ngắt như tờ.
Cổ họng Lục Tiểu Quang khô khốc, hôm nay mới biết rõ hóa ra thằng cha Lý Thanh Vân này có bối cảnh không kém, không biết kiếm đâu ra sĩ quan quân đội bá đạo như thế, cho Ngưu Vạn Hồng hai bạt tai ngay trước mặt mọi người, còn áp giải hắn lên tỉnh, giống như phạm vào vụ án lớn gì đó, lại còn thông báo cho cục trưởng Tống gì đó? Cục trưởng họ Tống, chẳng lẽ chính là nhân vật đứng đầu của cục công an trên tỉnh sao?
“Nhìn cái gì vậy? Đưa tiền thua cuộc cho người anh em của tôi, sau đó cút nhanh lên! Còn không đi, tôi bắt cả mấy người.” Sở Dương trừng lớn mắt, hắng giọng gầm thét. Dã man không hiểu chuyện như vậy có mùi vị giống như tên lính lưu manh.
“Tôi, tôi không mang tiền mặt… Sau khi tôi về sẽ chuyển khoản cho anh ấy…” Lục Tiểu Quang ăn nói hàm hồ, định lừa dối qua cửa, rời khỏi nơi đây trước rồi tính.
Lý Thanh Vân cười khoát tay, kêu hắn cút nhanh lên, còn rõ ràng nói cho hắn biết: “Cho hay không không quan trọng, nhanh dẫn người rời đi, người bạn này của tôi không dễ chọc, cậu cũng không thể trêu vào. Quản tốt miệng mình, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.”
“Vâng vâng, em đã biết… Cảm ơn anh Vân trượng nghĩa, Lục Tiểu Quang em coi như nể phục.” Nói xong, Lục Tiểu Quang cũng không quay đầu lại chạy đi, biết rõ phen này coi như đá lên trên miếng sắt, anh nông dân rúc ở dưới quê kiếm ăn này có bối cảnh quan hệ cũng không phải mình có thể trêu vào được.
Về phần sau này như thế nào, phải hỏi thăm lai lịch và bối cảnh của sĩ quan quân đội này trước đã, hơn nữa bọn họ đã bắt Ngưu Vạn Hồng đi, đây là đá thử vàng tốt nhất. Hắn không thể trêu vào gia thế của Ngưu Vạn Hồng, nếu như sĩ quan quân đội này trừng phạt được cả Ngưu Vạn Hồng, vậy mình chắc chắn càng không thể trêu vào, về sau cũng tuyệt đối không lại trêu chọc Lý Thanh Vân nữa.
Chờ những người này đều rời đi, Sở Dương mới thu lại vẻ mặt đáng ghét kia, cười nói: “Tôi dọn sân giúp cậu đấy, sao bản thân cậu lại nhận làm người lương thiện thế hả? Những thằng khốn này đã dám cá cược một triệu, chắc chắn có thể lấy ra được. Xem ra cậu thật sự là người giàu có, kể cả một triệu này đều không coi trọng gì.”
“Một triệu này kiếm bỏng tay, mấy kẻ đó đều là con ông cháu cha trong huyện, nếu như thật sự ép họ táng gia bại sản, không biết có bao nhiêu người gặp tai ương nữa, bị bọn họ ức hiếp bắt chẹt. Mượn uy phong của anh, tôi cũng có thể cáo mượn oai hùm, không sợ bọn họ, không muốn lại nổi sóng gì nữa. Đi nào, theo tôi về Lý gia trại, hôm nay để cho anh nếm thử tay nghề của tôi.” Lý Thanh Vân nói xong, xé hợp đồng đấu chó, mang theo Kim Tệ và Đồng Tệ lên Longhorn.
Sở Dương ngồi ở ghế phụ, lấy một phong bì da trâu từ trong túi ra, mở cho Lý Thanh Vân liếc nhìn, bên trong là một chồng tờ tiền lớn màu đỏ mới tinh.
“Tiền kia cậu nói bỏng tay, thù lao quân đội cho cậu, cậu có cần không? Tận 10.000 tệ đấy!” Sở Dương nói xong ném về phía Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân nhận lấy, tiện tay bỏ vào trong thùng lặt vặt trên xe, cười nói: “Tiền này phải lấy chứ, tiền này tiêu quang vinh! Đời này của tôi còn chưa từng tiêu tiền quốc gia đâu!”
“Đừng gạt tôi, mấy tháng trước cậu còn kiếm được tiền lương 1000 tệ từ chỗ đội khảo sát khoáng vật đấy, chuyện này đều có ghi chép lại. Ha ha, tiêu tiền của quốc gia, cậu cho rằng dễ dàng như vậy sao?” Sở Dương cười to.
“…” Lý Thanh Vân hết lời để nói, trong lòng hắn rõ ràng, những chuyện được ban ngành ghi chép lại này có lẽ không phải vì tiền, mà là hắn có tiếp xúc với tổ chức nghiên cứu khoa học mẫn cảm nước ngoài, phải theo dõi và ghi chép lại.
Chuyện này hơi phiền toái, hắn có rất nhiều thứ không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, ví dụ như tiểu không gian, ví dụ như nước suối không gian, lại ví dụ như… các loại rau xanh và hoa quả đều có sai khác với đồ bình thường trong hiện thực, bị người có lòng điều tra ra được, thật sự khó giải thích rõ ràng.
Khi trở lại biệt thự, lại nhìn thấy tổng giám đốc Tôn Quốc Trung của Thương mại Đại Hoa đang đứng ở cửa nói chuyện với ba mẹ, bình thường khi Thương mại Đại Hoa đến vận chuyển rau đều là người phụ trách nhỏ bé đến, kể cả nhân vật cấp giám đốc đều không thấy, lúc này lại nhìn thấy Tôn Quốc Trung, Lý Thanh Vân tỏ vẻ cực kỳ kinh ngạc.
Lý Thanh Vân xuống xe, cùng với Sở Dương đi qua, vô cùng ngoài ý muốn cười nói: “Tôn tổng, sao anh lại tới vậy? Chẳng lẽ hợp tác có vấn đề gì sao?”
“Không có không có, hợp tác của chúng ta rất tốt, rau dưa hiệu Thanh Long cũng bán vô cùng tốt, giá đã đẩy lên. Hôm nay tới đây chủ yếu là vì ăn chực, mới vừa rồi đã nói với thím, giữa trưa ăn sủi cảo rau hẹ, một mảnh rau hẹ nhà cậu trồng là bảo bối đấy, nếu như không phải muốn ăn nó, tôi còn không tới đâu.” Tôn Quốc Trung đã hơn bốn mươi tuổi, cũng coi như cả đống tuổi, lại gọi mẹ hắn là thím, còn nháy mắt ra hiệu với hắn, dáng vẻ thần bí tất cả mọi người đều rõ.
“Rau hẹ? Nhanh như vậy đã có thể ăn? Tôi hơn hai mươi ngày không ở nhà, còn không rõ ràng tình huống trong ruộng đâu.” Lý Thanh Vân cuối cùng đã rõ ý của nháy mắt ra hiệu này, rau hẹ thanh khiết, chắc hắn kiếm được chỗ tốt rất lớn từ rau hẹ, muốn dừng mà không được, do đó một mình lái xe từ thật xa đến đây, chuyên môn đến để ăn rau hẹ.