Vài ngày tiếp theo trôi qua thật bình tĩnh, Lý Thanh Vân luôn tìm kiếm rau dưa đặc sắc hoặc là cây công nghiệp thích hợp ở trong tỉnh, đã có chút manh mối, phát hiện một loại cây tên là đậu bắp không tệ, có thể làm rau dưa, cũng có thể làm thuốc, quan trọng nhất là dược hiệu của loại thực vật này còn mạnh hơn rau hẹ, là đồ đàn ông trưởng thành thích, xưng tụng Viagra thực vật.
Việc làm ăn của chị gái Lý Thanh Vân cũng đi vào quy củ, nhập hàng bổ sung hàng đã thành lập mối quan hệ hợp tác bình thường với nhà buôn. Về phần rau dưa trong ruộng, tùy tiện để cho nàng dùng, trả thù lao cũng không lấy. Dù sao một nhà hàng nhỏ, mỗi ngày không dùng hết bao nhiêu, do rau dưa nhà hắn không được đầy đủ, có hơn một nửa là sản phẩm phải mua ở trên chợ bình thường.
Bởi vì sắp đến khai giảng, nghe nói anh rể La Kiến Đông lại gọi điện thoại một lần, thúc giục Lý Thanh Hà nhanh chóng mang theo con trai về nhà, giọng điệu có vẻ không kiên nhẫn lắm, rõ ràng chỉ trích Lý Thanh Hà không biết điều, gọi điện thoại hai lần rồi còn không quay về, làm trễ nải con trẻ đến trường, đó là tội lớn không thể tha thứ.
Lý Thanh Hà vốn muốn nghe vài lời nói xuống nước của chồng, cũng nhân cơ hội hòa dịu mối quan hệ, nhưng đối phương vốn không chú ý, luôn cho rằng là lỗi của mình, cho rằng mình đang ương bướng, chưa bao giờ nhắc đến vấn đề của người nhà hắn.
Lý Thanh Hà luôn dễ nói chuyện ném điện thoại, trưa hôm đó đi nhà trẻ trên thị trấn đăng ký cho Mao Mao. Không trở về thành phố nữa, đi học ở nhà trẻ thị trấn, cùng một lớp với Đồng Đồng, đều là lớp lớn (lớp lá).
Phen này Đồng Đồng vui vẻ rồi, nói có người chơi với mình. Nhưng mà lại làm buồn bực vợ chồng Lý Thừa Văn và Trần Tú Chi, định khuyên con gái vừa vừa thôi là được, đừng quá tùy hứng. Nhưng sau khi con gái nói hết tất cả uất ức và đãi ngộ không công bằng đã phải nhận lấy ra thì đã chọc giận Trần Tú Chi đến vỗ bàn mắng to, nói thằng khốn La Kiến Đông kia còn dám đến nữa, kiểu gì phải đánh gãy chân chó của nó, lại giúp đỡ người khác bắt nạt con gái mình.
Lý Thanh Vân kéo một xe đậu bắp giống về đến biệt thự, vừa nghe thấy mẹ định nhúng tay vào chuyện nhà chị gái, vội chạy tới khuyên bảo. Hai vợ chồng người ta đánh vỡ đầu không có việc gì, nếu như người khác nhúng tay vào, về sau khó nói. Đương nhiên, nếu như La Kiến Đông ra tay đánh người, vậy mọi người chắc chắn không bỏ qua cho hắn, luận về giá trị vũ lực, nhà bọn họ không hề sợ bất cứ kẻ nào, kể cả ông nội Lý Xuân Thu hay là ông ngoại Trần Tam Tư đều là nhân vật có vũ lực tuyệt đỉnh, kể cả Tôn Đại Kỳ được xưng là tổng huấn luyện viên của bộ đội đặc chủng đều không chiếm được chỗ tốt nào từ trong tay bọn họ.
Trần Tú Chi nghe được khuyên bảo của con trai, lập tức cười mắng: “Con đồ ranh con này, chị con bị uất ức, con làm em trai không cho La Kiến Đông vài cái tát, lại chạy tới khuyên ba mẹ nữa. Ba mẹ sống hơn nửa đời người rồi, tự nhiên hiểu rõ lý lẽ này, ba mẹ không tiện ra tay, nhưng con làm em trai có thể mà. Đánh thì cứ đánh, con xả giận cho chị gái, danh chính ngôn thuận, chẳng ai trách cứ con cả.”
“Hả… con thật sự có thể đánh?” Lý Thanh Vân trừng lớn mắt, do dự không thôi hỏi.
“Đương nhiên!” Lý Thừa Văn vỗ đùi, vô cùng chắc nịch nói: “Năm đó cậu con không ít lần đánh ba, ba còn có thể làm gì cậu con chứ? Ông nội con nhìn ba bị đánh đều mặc kệ, nói đây là quy củ của chỗ chúng ta! Vợ bị chọc giận, không nỡ đánh chồng, tìm anh em nhà mẹ đẻ hỗ trợ, vừa hả giận lại có tác dụng uy hiếp, còn không thương tổn tình cảm vợ chồng. Về sau lại có mâu thuẫn gì, đối phương sẽ nhớ đến người nhà mẹ đẻ của vợ, vốn định nóng nảy đánh nhau cũng sẽ cố nhịn. Tóm lại, đánh chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.”
“Ha ha, được rồi, ba mẹ hai người đừng làm loạn thêm nữa, con biết rõ hai người đều vì tốt cho con. Em trai đã bao lâu rồi không đánh người khác, sao hai người lại dung túng cho em ấy đánh anh rể chứ. Không quản lời ba mẹ nói có lý bao nhiêu, đánh người dù sao không tốt. Được rồi, sắp đến giờ cơm, con phải đi ra tiệm nhìn xem.” Nói xong, Lý Thanh Hà tươi cười đầy mặt chạy ra khỏi biệt thự, đi đến nhà hàng nhỏ của mình bận rộn.
Có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, đột nhiên cảm thấy uất ức mình đã phải chịu ở nhà chồng đều chẳng là cái thá gì, đằng sau còn có cả một nhóm người ủng hộ mình cơ mà, không phải do mình không tốt, mà là người nhà chồng không có mắt nhìn.
Lý Thanh Vân nhìn theo chị gái bước chân nhẹ nhàng đi ra sân, hơi lo lắng nghĩ, người nhà quá mức cưng chiều, có phải chiều hư nàng rồi không? Trước kia mọi người không đề cập đến chuyện này, đều lảng tránh đi, hiện giờ nhắc đến mâu thuẫn, tất cả mọi người lại ủng hộ nàng, biến hóa quá cực đoan.
Trần Tú Chi khoát tay, nói: “Được rồi, mặc kệ chị gái con đi, tính tình của con bé quá mức dịu dàng, nếu không phải người nhà chồng quá đáng, con bé cũng sẽ không thể ở lại nhà mẹ đẻ không về. Còn con? Cả ngày chạy tới chạy lui, bận rộn gì hả? Trong ruộng mời công nhân, con làm ông chủ gần như không lộ mặt, vốn tưởng rằng con và Bạch Ny yêu đương, ai ngờ người ta tìm con cả ngày đều không tìm thấy. Con ấy, khi nào để cho mẹ có cháu trai ẵm thì mẹ sẽ mặc kệ con.”
“A… chuyện này, ha ha, trong xe của con còn có ít rau dưa quý giá, chuẩn bị trồng thử dưới ruộng một chút. Cái kia ba mẹ trò chuyện đi, con xuống ruộng bận rộn đây.” Lý Thanh Vân nói xong, nhảy lên chạy đi, nếu như bị mẹ bắt được, không biết sẽ bị lải nhải bao lâu nữa.
“Rau dưa quý giá gì chứ, có thể quý trọng bằng cháu nội của mẹ sao? Con trở về đây cho mẹ, đảo mắt là đến mười lăm tháng tám rồi, Trần Nhị Cẩu người ta đều phải kết hôn, con còn định đợi đến khi nào nữa? Mẹ cho con tối hậu thư, trước Tết phải kết hôn, hai ngày nữa mẹ sẽ đi đến nhà Bạch Ny, định ra chuyện này trước.”
“Ba mẹ nhìn mà làm…” Lý Thanh Vân từ xa đáp lại một câu, ôm một mảnh giấy, bên trên là đậu bắp đã mọc dài 7-8cm.
Hắn đã trồng hơn mười mẫu ở trong tiểu không gian, những chỗ này là còn dư lại một ít, trồng thử trên đất bình thường thí nghiệm xem, nhìn xem tình hình phát triển như thế nào.
Đậu bắp còn được gọi là bắp gầy, bắp tây, cà tây, rau sừng dê, đậu sừng dê, ớt sừng dê. Là thực vật thân thảo một năm họ Malvaceae, hái quả mềm để ăn, hoa và lá non cũng có thể dùng ăn.
Có nguồn gốc từ châu Phi, sau đó tiến vào châu Mỹ và các khu vực khác, Trung Quốc cũng có gieo trồng. Người Mỹ gọi nó là đậu bắp vàng hoàng kim thực vật, là thuốc hay để hạ đường huyết. Người Trung Quốc gọi nó là Viagra thực vật, là thánh phẩm bổ thận tráng dương. Bởi vì phạm vi dùng thuốc và dùng ăn của đậu bắp rất rộng, có thể gia công sâu thành trà, đồ uống, viên nang, làm rau, dầu vân vân, giá trị kinh tế cực cao.
Chính bởi vì có nguồn gốc từ châu Phi nên điều kiện chiếu sáng của đậu bắp càng nhạy cảm, thích ánh sáng mạnh, yêu cầu thời gian chiếu sáng dài, ánh sáng đầy đủ. Nên lựa chọn cánh đồng hướng mặt trời, tăng mạnh thông gió thông khí, chú ý mật độ trồng, để tránh chắn nắng của nhau, ảnh hưởng đến thông gió hưởng nắng.
Yêu cầu như vậy không thành vấn đề gì đối với tiểu không gian của Lý Thanh Vân. Lấy phạm vi chiếu khắp của tiểu thái dương, tinh cầu nhỏ một ngày xoay một vòng, đều có ánh mặt trời mười hai tiếng. Nhưng trước mắt tinh cầu nhỏ của hắn xoay không có quy luật, một ngày xoay hai ba vòng đều có.
Tạm thời Lý Thanh Vân còn chưa tìm ra quy luật của tiểu không gian, càng không biết nguồn gốc của nó, tất cả chỉ theo quan sát của hắn, phát triển thuận theo tự nhiên.
Còn ở trong hiện thực, đậu bắp chỉ có thể trồng ở trong mảnh ruộng bậc thang hướng nam, may mà còn lại không nhiều, sau khi trồng xong, chỉ có chừng một mẫu.
Gà con nuôi trên đỉnh núi đã thả ra khỏi nhà giam, tự do lượn lờ ở trên toàn bộ triền núi. Giống đậu bắp nhỏ như vậy, sợ bị lũ gà con choai choai này ăn mất, bất đắc dĩ đành gọi Lý Thanh Mộc tới, hai người làm một vòng lưới gà xung quanh đậu bắp.
Sợ rằng công trình như vậy không có bao nhiêu tác dụng cả. Gà con nuôi thả tự do vô cùng hoạt bát, leo lên leo xuống, không có chuyện gì chúng nó không làm được. Chẳng qua sâu trong vườn rất nhiều, đủ cho chúng nó ăn no, bình thường sẽ không gây vạ cho rau dưa. Nhưng gặp phải một ít rau non tươi mới ngon miệng, chúng nó vẫn sẽ vụng trộm nếm thử thức ăn tươi.
Vào lúc này, tác dụng của Kim Tệ và Đồng Tệ được thể hiện ra, nếu như con gà nào không nghe lời, ăn vụng rau dưa, chỉ cần bị Kim Tệ và Đồng Tệ phát hiện ra thì sẽ cắn đến chết. Sau vài lần, lũ gà này đã nhớ lâu, chỉ bắt sâu ăn, thỉnh thoảng ăn vụng vài miếng thì sẽ bay trốn đi, chứ không kiểu mổ một gốc rau là ăn điên cuồng.
Gà lông đen trứng xanh lớn rất nhanh, con gà ăn vụng bị Kim Tệ cắn chết kia, trong bụng đã phát hiện ra trứng gà vỏ xanh thành hình, nếu như không chết, mười này nửa tháng sau là có thể đẻ trứng.
Tốc độ phát triển như vậy, đừng nói Lý Thiết Trụ người trong nghề không thể tin được, kể cả Lý Thanh Mộc người thường này đều trợn mắt há hốc mồm, nói những con gà này lớn quá nhanh, có phải gà con chuyển đổi gen không, thứ chuyển đổi gen không thể ăn.
Lý Thanh Vân kêu hắn yên tâm, nói Đường Lão Áp ở trên thị trấn còn chưa có kỹ thuật chuyển đổi gen, chúng ta cứ yên tâm nuôi. Đừng nói gà con chuyển đổi gen, thức ăn chúng ta cho gà con ăn đều không chứa thành phần chuyển đổi gen gì cả.
Thứ kia ăn sâu đều chết, người ăn sẽ không có chuyện gì sao? Cho dù lúc đó không có chuyện gì, ai có thể bảo đảm về sau không có chuyện gì? Chuyên gia nào đó ngoài kia ầm ĩ rách miệng, cho dù ủng hộ cũng không được, phản đối cũng thế, ít nhất ngơi làm cho người tiêu thụ bình thường có quyền cảm kích, ngoài miệng nói không ủng hộ không phản đối, nhưng ngươi lại vụng trộm tăng thêm vào trong thực phẩm, tăng thêm vào trong thức ăn, tính là chuyện gì chứ?
Lý Thanh Mộc giúp đỡ xua đuổi mấy con gà lông đen ngửi thấy tươi mới mò đến, tò mò hỏi: “Phúc Oa, thứ này thật sự là Viagra thực vật sao? Đừng vất vả trồng ra, đến lúc đó không có người mua nhé.”
Lý Thanh Vân cười thần bí nói: “He he, sẽ chỉ có người cướp mua, tuyệt đối không lo không bán ra được. Anh đã từng thấy doanh nhân giàu có trung niên cứ lượn lờ ở cổng nông trường chúng ta mỗi ngày rồi đúng không? Người ta vì mấy cây rau hẹ có thể chờ em ở cổng một ngày, nếu như đậu bắp chúng ta trồng ra có hiệu quả tốt hơn, người này không ngủ ở trong ruộng mới là lạ đấy.”
Lý Thanh Mộc lắc đầu: “Anh không tin, anh cũng có nghe nói đến doanh nhân giàu có kia, rất có tiền, chuyên môn xây cầu, nghe nói cây một cây cầu lớn đã kiếm vài chục triệu, giàu đến chảy mỡ. Người có tiền như vậy, ở đâu mà không mua được rau hẹ, ở đâu mà không mua được đậu bắp chứ, vì sao cứ phải chờ ở chỗ chúng ta?”
“Bởi vì hiệu quả ở chỗ chúng ta tốt! Khi làm rau dưa, hương vị hạng nhất, khi làm thuốc, thuốc đến bệnh trừ. Vì sao Thương mại Đại Hoa lại chạy đến thôn nhỏ hẻo lánh chỗ chúng ta hợp tác với em, giá quy định 20 tệ/1kg, cộng thêm chia doanh thu 5:5 chứ? Anh cẩn thận nghĩ xem, là đầu óc bọn họ có bệnh hay là nhà khác không trồng ra được rau dưa có hương vị rau dưa như nhà chúng ta?”
“Nghe sao giống như lũng đoạn kỹ thuật vậy?” Lý Thanh Mộc hơi khó hiểu nói: “Anh không nói ra được đạo lý lớn, nhưng mà anh thường xuyên xem tin tức, biết rõ lũng đoạn rất kiếm tiền. Em đã có kỹ thuật này, vì sao không nhận thầu tất cả ruộng đất của thôn chúng ta, như vậy chẳng phải chúng ta có thể kiếm được nhiều tiền hơn sao?”