Hôm nay khai trương, chỉ riêng người nhà bệnh nhân đến ủng hộ thôi đã suýt nữa chật ních nhà hàng. Đặc biệt một số người nghe được Lý Thanh Vân cũng biết chữa bệnh, còn bảo đảm có thể chữa khỏi bệnh đàn ông cứng đầu của Cao Cường thì càng nhiệt tình, có thể gọi món.
Bọn họ vốn cho rằng cho dù giá cả đồ ăn như thế nào, cũng không quan tâm có thể ăn được không, chỉ cần tâm ý là được, còn trông cậy vào Lý Thanh Vân nể tình mình sức ủng hộ như vậy, chữa trị cho bọn họ trước.
Nhưng mà, vài rau xanh phổ thông vừa lên bàn, những người này cuối cùng được nếm thử hương vị rau dưa cực phẩm trong nông trường của Lý Thanh Vân, khách mới đầu còn dè dặt lập tức vùi đầu vào ăn, giống như gió cuốn mây tan, cướp sạch đồ ăn trên bàn.
Giá đồ ăn không hề rẻ, dù sao dùng rau dưa nhãn hiệu Thanh Long, gia bán sỉ đều trên 20 tệ/1kg, đồ ăn thành phẩm, mỗi một phần đền mười mấy tệ.
Giá đồ ăn ở đây rẻ hơn Phúc Mãn Lâu, Thục Hương Các ở trong thành phố đến không có mặt mũi nói ra. Nhưng mà là nhà hàng nông gia nhạc ở trong thôn thì giá này đã thuộc về giá trên trời.
Lúc trước, Lý Thanh Hà nhìn thấy Lý Thanh Vân đặt giá thực đơn, suýt nữa gây gổ với hắn, nói giá này vừa ra, chắc chắn không làm ăn được, trừ bỏ đóng cửa, không còn đường ra nào khác.
Lý Thanh Vân khuyên nàng, nói ngược lại chính là thử buôn bán, nếu như không có ai chú ý đến thì chúng ta có thể điều chỉnh giá. Khách thật sự không biết phân biệt thì chúng ta cho họ dùng rau dưa bình thường, chênh lệch về mùi vị kia, chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể cảm nhận ra được.
Phản ứng của khách hàng hôm nay cuối cùng khiến Lý Thanh Hà yên tâm, âm thanh mang thức ăn lên, âm thanh thêm thức ăn khiến cho nàng vui mừng nhướn mày.
Lý Thanh Vân tiếp đón các thím các bác gái các chú các bác trong thôn, lại giúp đỡ bưng thức ăn. Việc làm ăn thịnh vượng đến vượt ra khỏi tưởng tượng, thật sự không dự đoán được sẽ có nhiều người nhà bệnh nhân đến ủng hộ như vậy.
Một mình Dương Ngọc Nô bưng thức ăn hiển nhiên làm không xuể, thấy Lý Thanh Vân giúp nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh họ, sớm biết buôn bán nhà hàng tốt như vậy, em còn mở công ty môi trường gì chứ. Một tháng chỉ nhận ba bốn đơn hàng, bình thường rảnh rỗi đến khùng, một mình Tưởng Cần Cần là được, em trở thành máy ký tên ở trong công ty.” Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Dương Ngọc Nô oán giận với hắn.
Lý Thanh Vân cười nói: “Ha ha, đàn ông no không biết đàn ông đói, một đơn làm ăn kia của em còn nhiều hơn lợi nhuận một tháng của chị anh. Nếu như em thật sự rảnh rỗi, vậy tới đây làm đi, vừa khéo không có tiền thuê người phục vụ, em làm việc bán thời gian vậy.”
“Được, em đang muốn trải nghiệm công việc người phục vụ đấy, vậy anh phải nói tốt với chị, phải trả lương cho em đấy.” Dương Ngọc Nô cười nói.
“Chuyện này dễ nói…” Nói đến đây, lại một phần đồ ăn đã làm xong, là rau hẹ xào trứng gà chuẩn bị cho doanh nhân giàu có Cao Cường. Lý Thanh Vân bưng đến bàn chỗ Cao Cường kia, nhỏ giọng ghé vào bên tai hắn thì thầm vài câu, Cao Cường lập tức mừng rỡ, cướp đĩa, coi đĩa rau hẹ này thành món ăn của riêng mình, không cho người khác chấm mút.
Những người khác nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương này của Cao Cường, lập tức cười to, nói dù sao đã ăn lửng dạ, cho dù lại ăn ngon nữa, có thể cướp ăn với ngươi giống như trẻ con sao?
Hơn nữa rau hẹ kia không phải thứ tốt gì, muốn ăn bọn ta không biết đặt một phần sao, người có thể đến đây chờ Lý thần y khám bệnh, còn có thể thiếu chút tiền ấy à?
Nói xong, người này liếc nhìn thực đơn, thật con mẹ nó kỳ quái, lại không có rau hẹ và đồ ăn gì có liên quan đến rau hẹ cả. Vậy không khách khí, trực tiếp cướp, hai ba phen đã cướp sạch đĩa rau hẹ này của Cao Cường.
Cao Cường tức giận đến không có cách nào, trừ bỏ vài gắp mới đầu ra, hắn chưa ăn được đến một phần tư. Luôn miệng mắng những người này không nhân nghĩa, đây là món ăn chữa bệnh của mình, lại bị bọn họ cướp sạch.
Trong nhà hàng, tiếng nói tiếng cười rất náo nhiệt. Du khách trong thành phố câu cá ở bên ngoài ngửi thấy mùi rượu và thức ăn bay đến từ trong không khí, có người không nhịn được đi vào hỏi giá. Có du khách bình thường chê đắt, cũng có du khách không thiếu tiền gọi hai phần đồ ăn, thử hương vị.
Vừa nếm thử, chiêu bài của Thanh Hà cư lập tức nổi tiếng, người từng ăn đều nói ngon, giá hơi đắt, hai phần đồ ăn một phần cơm lại gần trăm tệ.
Khi đến chiều, du khách đến trung tâm thả câu đều biết đến Thanh Hà cư vừa đắt lại ngon này, còn chụp ảnh, post lên weibo của mình hoặc là trong nhóm bạn.
Tầng một mười bàn, tầng hai mười bàn, tổng cộng hai mươi bàn. Giữa trưa chật kín, nhưng có người thân bạn bè cùng thôn đến ủng hộ chúc mừng, đây là ăn miễn phí, bàn thu phí chân chính ước chừng có mười bàn.
Buổi tối vốn cho rằng không có khách, không nghĩ tới người nhà bệnh nhân ở trong khách sạn vẫn đến ủng hộ, lại mười bàn. Hơn nữa đồ ăn gọi lên không ít, tối thiểu đều trên mười món.
Lấy một phần đồ ăn giá 50 tệ để tính, một bàn đồ ăn ít nhất 500-600 tệ, cộng thêm rượu, thu vào ngàn tệ vẫn phải có. Nhưng mà đồ hiện đang có đều không cần Lý Thanh Hà bỏ tiền, thu vào đều là lãi của nàng.
Buổi tối tính toán sổ sách, nàng hoảng hốt, ngày đầu tiên khai trương lại thu nhập hơn 21.000 tệ. Đếm tiền xong nàng mới xác nhận, không tính sai, tiền mặt đỏ rực sẽ không lừa nàng.
“Trời ạ… còn kiếm tiền hơn cả nhà hàng mở ở trong thành phố, chuyện này sao có thể chứ? Ở đâu ra nhiều du khách vậy?” Kinh ngạc vui mừng đan xen, đột nhiên ngẩn ra, nhưng chờ nàng bình tĩnh lại suy nghĩ, đã biết có chuyện gì.
Đây là mối buôn bán không bỏ tiền vốn, đương nhiên kiếm lời. Nếu như giống trong thành phố, dùng cái gì đều phải bỏ tiền mua, trừ bỏ chi phí nguyên vật liệu, chi phí nhân công, chi phí thuê nhà, chi phí điện nước thuế ra… nàng không dám nghĩ thêm nữa.
“Nếu như trả tiền rau dưa chỗ em trai, còn trả tiền rượu đế nhà ông năm, tiền gà cá thịt… Lại trả tiền lương cho mấy người Lý Tiểu Trù, như vậy một ngày ít nhất cũng có thể thừa ra 5000 tệ nhỉ? 5000 tệ không tồi, mười ngày 50.000 tệ, một tháng có hơn 100.000 tệ đấy…”
Nghĩ đến đây, Lý Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm. Khi ra khỏi nhà chồng, không mang theo một xu nào, hiện giờ có đống tiền mặt này, lập tức cảm thấy thoải mái, đủ tự tin thì sống lưng cũng thẳng.
Tay nghề của Lý Tiểu Trù không tệ, Lý Thanh Vân và chị gái thương lượng, trả tiền lương cho hắn 5000 tệ mỗi tháng. Tiêu chuẩn tiền lương này không hề kém hơn đầu bếp trong nhà hàng cỡ trung trong thành phố, nhưng khiến Lý Tiểu Trù vui vẻ quá mức, nói thẳng cầm tiền lương này còn nhiều hơn ba hắn kiếm được, nhất định sẽ làm tốt, kêu bọn họ yên tâm.
Ngày hôm sau, Lý Thanh Vân đang ở trong biệt thự phối thuốc cho Cao Cường, Lý Đại Trù gõ cửa đi vào, vừa vào đã mời thuốc. Nói tiền lương Lý Thanh Vân trả cho con trai hắn cao, đừng nói 5000, 3000 tệ là coi trọng rồi.
Đoán chừng Lý Đại Trù cũng biết, tiền lương Lý Thanh Vân trả cho Đại Đầu, Miêu Đản chính là 3000 tệ, cảm thấy đột nhiên nhận nhiều, hơi chột dạ. Dù sao toàn bộ trấn Thanh Long còn chưa nghe nói đầu bếp nhà ai có thể nhận tiền lương 5000 tệ đâu. Lý Đại Trù hắn làm đầu bếp cả đời rồi, còn là làm cho chính mình, một năm bận rộn cũng không để ra được mấy chục ngàn tệ.
Lý Thanh Vân kêu hắn yên tâm, nói là nhà hàng kiếm tiền nên mới trả tiền lương cao như vậy. Tạm thời dùng thử, nếu như sau này nhà hàng làm ăn không tốt thì giảm tiền lương xuống 3000 tệ, đừng ghét bỏ là được.
Thật ra tất cả mọi người đều biết rõ đây chỉ là lời nói khách khí, chỉ có tăng tiền lương chứ đâu có giảm tiền lương, giảm tiền lương rất tổn thương tính tích cực của công nhân. Hơn nữa Lý Thanh Vân có tin tưởng, việc làm ăn của Thanh Hà cư sẽ chỉ càng ngày càng tốt, tiền lương 5000 tệ trả cho Lý Tiểu Trù đáng giá.
Tiễn Lý Đại Trù mang ơn đi, lại thấy Cao Cường cười tủm tỉm từ bên ngoài đi vào.
“Nhìn thấy tấm biển ‘Bên trong có chó dữ, người rảnh rỗi đừng vào’ treo ngoài cửa song sắt nhà cậu, tôi đặc biệt lượn vài vòng bên ngoài, đều không dám đi vào. Nhìn thấy có người trong thôn đi vào rồi tôi mới vào theo. Tiểu thần y, chó dữ đâu? Không phải lừa người đấy chứ?” Cao Cường thò đầu thò cổ nhìn trái nhìn phải, đang nói, lại thấy Lý Thanh Vân chỉ ra đằng sau lưng hắn.
Hai con chó đất lớn chừng con bê, toàn thân lông màu vàng óng ánh, đang thè lưỡi, nhe răng trợn mắt ở sau lưng hắn đấy. Nếu như không phải thấy Lý Thanh Vân đang nói giỡn với người này thì chúng nó đã sớm nhào lên đè ngã hắn.
“Má ơi!” Cao Cường sợ tới mức chân mềm nhũn, nhỏ giọng kêu lên, trốn ra đằng sau Lý Thanh Vân, kêu ầm lên: “Đây là chó gì vậy? Sao lại cao thế? Vẻ hung dữ trong mắt này còn ngoan độc hơn cả sói!”
Lý Thanh Vân huýt sáo, kêu Kim Tệ và Đồng Tệ tản ra, mời Cao Cường vào trong nhà, cũng chẳng kiêng dè gì hắn, chỉ vào sáu thang thuốc bắc ở trên bàn nói: “Thật ra tôi không học y thuật được mấy ngày, phương thuốc đều do ông nội tôi lục lọi ra, không tính là bí phương, nhưng có chỗ độc đáo của riêng mình. Anh tự cầm đi sắc, có phản ứng gì, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào. Lúc đi thì cầm gói to rau hẹ này về, tự mình về nấu, ăn sống cũng được, nhưng nhất định phải ăn hết.”
“Chỉ mấy thang thuốc bắc vậy? Nhân sâm đã nói đâu? Linh chi đâu? Thiết bì thạch hộc đâu? … Khụ khụ, được, tiểu thần y, tôi sẽ dùng theo yêu cầu của cậu. Rau hẹ này cũng ăn ngon, trước kia tôi không ngửi được mùi rau hẹ, nếu như không phải vì chữa bệnh, ngày hôm qua tôi vốn sẽ không động đũa, cũng may mắn như thế mới phát hiện ra mùi ngon của rau hẹ.” Thấy vẻ mặt Lý Thanh Vân không tốt, Cao Cường vội vàng thay đổi đề tài, khen ngợi mùi ngon của rau hẹ.
Lý Thanh Vân khoát tay, không để Cao Cường khen gượng gạo nữa, nói: “Đây là thuốc điều trị giai đoạn đầu, thân thể của anh không chịu nổi thuốc bắc quý báu đại bổ, chờ tình huống chuyển biến tốt đẹp rồi tôi sẽ tăng thêm dược liệu quý báu cho anh. Đi ra ngoài đi, trong thôn có nhà chuyên môn làm nghề nấu thuốc bắc, nấu một thang thuốc mười tệ, cũng không đắt, anh tìm một nhà gần đây nấu đi. Trong nhà trọ trúc cấm đốt lửa, nhất định đừng thử. Ừm, có lẽ anh đã nghe nói, nhà trọ kia cũng do tôi mở…”
“…” Cao Cường hết chỗ nói nổi, càng ngày càng tò mò với bối cảnh của Lý Thanh Vân, một thanh niên trong núi bình thường lại có nhiều sản nghiệp như vậy. Nào là mở tiểu nông trường, mở nhà trọ, mở nhà hàng, mở trung tâm thả câu… còn có chuyện gì hắn không làm không?
Lúc đi, Cao Cường nhìn chiếc Dodge Ram Longhorn đỗ trong sân kia, hắn biết rõ giá xe này, không hề kém hơn Land Rover của hắn bao nhiêu… Lại nghĩ đến trang trí và bố cục đình viện trong biệt thự này, không gì không tinh xảo, đặc biệt là thiết bị phát điện sức gió, riêng một bộ này thôi đã cần đến sáu bảy trăm ngàn… Hắn đột nhiên cảm thấy đối mặt với thần y giàu có như vậy, nếu như thật sự chữa khỏi bệnh cho mình, chi phí chữa bệnh một triệu đều không lấy ra được.
Cao Cường ra khỏi cánh cửa sắt, ngoài cổng còn có vài người nhà bệnh nhân đang ngồi, thấy hắn đi ra, lập tức kích động vây tới, liến thoắng hỏi hắn tình huống.
Cao Cường giơ thuốc trong tay lên, đắc ý cười nói: “Được hay không để tôi thử nó trước, nếu như có tác dụng, mọi người cũng tới tìm thử tiểu thần y xem. Tôi cũng biết một chút tình huống của các vị, không nguy hiểm không gấp gáp, lão thần y vốn sẽ không khám và chữa bệnh cho các vị, bệnh nhân nặng nguy hiểm đều khám không hết.”