Lý Thanh Vân đi đưa tiền cho ông năm, nhưng người ta không nhận, nói bán tiền triệu tiền tỷ, đó là năng lực của ngươi, lúc trước bán sỉ giá bao nhiêu thì chính là giá đó.
Lý Thanh Vân hết cách, đành phải nói mình mua được ít rượu, một là vì cất giữ, hai là vì để dùng trong nhà hàng của chị gái, 50.000 tệ này có thể chuyển 1250kg, kêu người chất lên xe cho hắn.
Nghe nói Lý Thanh Vân bỏ tiền mua, ông năm không tiện khuyên bảo, nói bán sỉ cho người ta 40 tệ/1kg, chúng ta kiếm tiền, bán sỉ cho ngươi thì ta không thể kiếm tiền của ngươi được, phải ấn theo giá vốn 20 tệ/1kg cho hắn.
Ông năm là người thành thật, cho dù Lý Thanh Vân nói như thế nào, hắn chỉ thừa nhận lý lẽ cố định này. Đưa cho Lý Thanh Vân xong, còn lo lắng không đủ số lượng ông chủ trong thành phố cần đến, kêu Lý Thanh Vân giải thích cho đối phương, sản lượng tháng sau sẽ bổ sung.
Lý Thanh Vân nghĩ, may mà mình không lấy danh nghĩa bản thân thường xuyên mua rượu, phần lớn đều lấy danh nghĩa của ông chủ trong thành phố mua, bằng không chẳng phải một nhà ông năm bận rộn toi công cả ngày sao?
20 tệ/1kg, 50.000 tệ này đủ để chuyển 2500kg, dưới sự giúp đỡ của Lý Thanh Hổ, đều vận chuyển cả đến tầng hầm ngầm biệt thự. Nếu như đã công khai với bên ngoài rằng đây là nơi cất giữ rượu tư nhân của hắn, vậy luôn phải làm cho ra dáng.
Buổi tối, Lý Thanh Vân ôm một vò rượu ngon lâu năm đựng 5kg đi đến nhà ông năm, nói là uống rượu ở nhà hắn. Thật rõ ràng, hắn cảm thấy mình chiếm lợi, không thể không dùng rượu ngon không gian giấu riêng để đáp tạ ông năm.
Ông năm nếm xong rượu ngon không gian của hắn, chép miệng, nói rượu này dễ uống, còn ngon hơn cả ngũ lương thiêu cất giữ mười năm của hắn, mùi đủ vị êm, giống như rượu hắn tự ủ, nhưng có lẽ dùng thủ đoạn khác pha chế rượu, bằng không mùi sẽ không hoàn mỹ như vậy.
Lý Thanh Vân không có cách nào giải thích, chỉ có thể đồng ý với đánh giá của ông năm. Một năm trong hiện thực, tiểu không gian của hắn tương đương với mười năm, rượu cũ mười năm bỏ vào tồn trữ lúc trước, cộng thêm biến hóa trong nửa năm này, trước mắt đã có vị của mười lăm năm, còn có linh khí của không gian nữa, tổng hợp lại, hình thành khẩu vị độc đáo mới, kể cả nhà cất rượu ra đều không nếm ra được.
Bởi vì lúc trời tối uống với ông năm quá nhiều, sáng sớm đang ngủ nướng lại bị Dương Ngọc Nô đặc biệt chạy tới đánh thức, nói kêu hắn đi xem náo nhiệt, Trần Nhị Cẩu kết hôn, mời mười chiếc xe, tính toán thời gian, lập tức đón về.
Lý Thanh Vân rửa mặt, nghĩ thảo nào bên ngoài ầm ĩ như vậy, pháo đốt đến ồn ào. Trần gia câu đến Đường gia trang không có đường đẹp, nếu như muốn chạy đường đẹp thì phải vòng qua Lý gia trại này. Trèo núi lội sông qua cầu đều phải đốt một bánh pháo nhỏ, dọc theo đường đi này không yên tĩnh nổi.
“Trần Nhị Cẩu kết hôn có gì đẹp mắt chứ? Đừng nói mười chiếc xe, một trăm chiếc xe cũng không có hứng thú xem, khi ở trong thành, vừa kẹt xe chính là vài trăm chếc, đã sớm ngán.” Đánh răng xong, rửa xong mặt, Lý Thanh Vân mới oán giận lên.
“Nhưng không phải là em kêu anh đi nhìn, là cô nói… Nói kêu anh cảm nhận bầu không khí kết hôn, dù sao cô dâu là đối tượng xem mắt khi trước của anh, anh không có một chút ý tưởng khác sao?” Dương Ngọc Nô cười tủm tỉm hỏi.
“Nghĩ em gái em… a, ha ha, nói bậy, anh chắc chắn không nghĩ em gái em, nếu nghĩ cũng là nghĩ em.” Nhìn thấy em họ thay đổi sắc mặt, Lý Thanh Vân vội vàng kéo nàng qua, ôm thắt lưng vuốt ve một lúc mới khiến cho em họ an phận.
“Em gái em còn nhỏ, nếu như anh dám nghĩ đến con bé, em sẽ cắn chết anh.” Dương Ngọc Nô biết hắn đang nói ngôn ngữ mạng, chỉ thuận miệng, nhưng mà vẫn giả bộ tức giận, lộ răng khểnh ra, nóng lòng muốn thử, giống như định cắn vài phát lên trên người Lý Thanh Vân.
“Chữ cắn rất hung tàn, là con gái, cần dịu dàng tách ra nói.”
“Chữ cắn tách ra đọc là có ý gì? Khẩu… giao?” Sau khi Dương Ngọc Nô lơ đãng tách chữ ra lập tức quýnh lên, nắm tay nhỏ nện vài cái vào ngực Lý Thanh Vân.
(*) 咬= cắn, 口交=khẩu giao (quan hệ bằng miệng)
“Hả, bên ngoài có ai đến vậy?” Lý Thanh Vân đột nhiên chỉ ra ngoài hỏi.
Dương Ngọc Nô hoảng hốt lên, cuống quýt quay đầu ra, lại không thấy được gì cả. Lúc quay đầu lại, miệng của Lý Thanh Vân đã sớm dời qua, chờ miệng của nàng, hai môn dán vào, đột ngột hôn lên.
Dương Ngọc Nô trừng lớn mắt, định nói anh họ là đồ lừa đảo, nhưng môi bị hắn cắn lấy, đầu lưỡi nhân cơ hội chui vào, nàng chỉ cảm thấy trong đầu hoàn toàn trống rỗng, bị động tác của Lý Thanh Vân dẫn dắt đi, không nhớ nổi cái gì, mãi cho đến khi bàn tay hắn không thành thật sờ loạn ở trên mông nàng thì nàng mới ngượng ngùng tránh ra.
“Chỉ biết bắt nạt em… đáng ghét! Em chờ anh ở cổng, nếu như anh không đi ra, em sẽ nói với cô.” Nói xong, Dương Ngọc Nô hoảng hốt chạy ra khỏi phòng ngủ, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đâm vào cửa.
Lý Thanh Vân ngửi mùi ở trên tay, cực kỳ say mê cười nói: “Nhìn cô dâu của người khác có gì thú vị chứ, muốn nhìn cũng phải nhìn cô dâu mới của mình. Thôi bỏ đi, cho vợ tương lai chút thể diện, đi ra nhìn xem náo nhiệt vậy.”
Thu dọn xong, ra khỏi nhà cũ, Dương Ngọc Nô ngại ngùng đứng ở ngoài hơn mười mét, vừa thấy Lý Thanh Vân, hai gò má lại đỏ ửng lên.
Gần đây Dương Ngọc Nô cảm thấy anh họ quá không an phận, vừa gặp mặt sẽ luôn vụng trộm khiêu khích mình, hôm nay càng quá đáng, hôn cũng hôn, sờ cũng sờ, còn định luồn tay vào trong quần áo nữa, cho dù phản ứng kịp thời cũng bị hắn sờ soạng vài cái, ướt sũng, mắc cỡ chết người.
Nếu như không phải đồng ý với cô xem Trần Nhị Cẩu cưới vợ với anh họ, nàng đã sớm trốn lên thị trấn làm việc, đâu thể không biết xấu hổ luôn chờ hắn ở cổng.
“Đi thôi, vừa thấy anh lại đỏ mặt là sao hả? Người không biết còn tưởng rằng anh làm gì em đó.” Lý Thanh Vân cười trêu ghẹo, kéo tay Dương Ngọc Nô, đi lên trên đường lớn.
“Em cũng không muốn đỏ mặt… đều do anh không tốt… đã như vậy rồi, còn định như thế nào nữa?” Dương Ngọc Nô nhỏ giọng cãi lại.
“Đều cái gì? Còn không phải không có như vậy!” Lý Thanh Vân thấy dáng vẻ xấu hổ của em họ cực kỳ mê người, lập tức lại nổi lên ý xấu, nhưng chỉ ba hoa ngoài miệng, ở trong thôn xóm, hắn không dám làm xằng làm bậy.
Dương Ngọc Nô tức giận đến ngực thở nặng, hô hấp hỗn loạn, lại thấy anh họ dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm vào ngực mình, lúc này mới biết ý xấu của hắn, vừa thẹn vừa mừng, nghiêng người đi mới yên tâm một chút.
Trước kia nàng thường xuyên bị anh họ coi nhẹ, hiện giờ cuối cùng giống như người yêu, nàng cũng có phần không buông, nhưng trong lòng lại hoàn toàn bằng lòng, bằng không lấy giá trị vũ lực của nàng, đã sớm đá bay người đàn ông dám đùa giỡn mình.
Hôm nay có không ít người đến xem náo nhiệt, khi đến ngã ba, bà mối thím hai đang đứng ở trong đám người trò chuyện, bởi vì giọng rất lớn, cách rất xa đều có thể nghe thấy giọng nói của nàng:
“… Hừ hừ, mười chiếc xe tính là gì chứ, đều là một ít xe tàn, không đáng giá tiền. Tôi đã nghe con trai tôi nói, một chiếc xe của Phúc Oa giá trị trên một triệu, những chiếc xe mới vừa đi qua cộng lại cũng không đáng một triệu. Lúc trước nếu như không phải trong nhà có chút thân thích với Đường Nguyệt Liên, tôi mới không giới thiệu cô ta cho Phúc Oa đâu, nhưng hai người xem mắt còn chưa kết thúc, Trần Nhị Cẩu thằng khốn kia đã xen vào.”
“Mọi người nói tôi tức giân cái gì? Có thành hay không tôi không xen vào, chuyện này phải nhìn xem duyên phận. Nhưng tôi tức giận là Trần Nhị Cẩu này không hiểu quy củ, người ta còn chưa tan đâu đã xen vào. Tôi càng tức giận người một nhà Đường Nguyệt Liên hám lợi, nghe nói Phúc Oa không có tiền, lại đi xưởng da lông của Trần Nhị Cẩu tham quan, ăn cơm với Trần Nhị Cẩu. Ha ha, hiện giờ mọi người nhìn xem, nhà máy của Trần Nhị Cẩu đã đóng cửa, còn công ty của Phúc Oa thì mở ra mấy cái… tôi đã sớm nghe nói, cả nhà Đường Nguyệt Liên hối hận đến ruột xanh mét.”
Mọi người cười to, có một bà già sáu bảy mươi tuổi nói tiếp: “Đúng thế, lúc trước khi Phúc Oa trở về trong thôn, mọi người cũng chỉ coi thằng bé về dưỡng thương thôi, nhưng ai nào ngờ thằng bé lại trồng rau trong thôn, còn nhận thầu cả đất nhà Thiết Trụ nữa, toàn bộ ngọn núi nhỏ đều trồng trọt lên… trồng trọt… dù sao chính là rau dưa rất cao cấp, có rất nhiều ông chủ lớn từ trong thành phố đến, cầu hợp tác với thằng bé đấy. Không hổ là sinh viên tài cao đầu tiên của thị trấn chúng ta, thật sự có năng lực, mấy ngày hôm trước tôi bán mười mấy cân nấm khô, lại bán được hơn 1000 tệ, nếu như là trước kia, khi Trần Nhị Cẩu đến thu mua, chỉ cho tôi hơn 100 tệ, thằng khốn kia quá đáng giận, nhớ tới tôi chỉ mong mắng mười tám đời tổ tông nhà nó.”
“Mẹ A Ngưu à, không thể nói như vậy được, mấy ngày hôm trước trong số nấm bà bán đi có không ít nấm đầu khỉ, còn có một ít nấm tre, đều là nấm đáng giá, lại gặp được cán bộ về hưu từ trại điều dưỡng Tiểu Thang Sơn đến, bọn họ trả giá cao, nếu như gặp du khách bình thường, cũng chỉ cho bà vài trăm tệ thôi.” Có người tương đối công bằng, nói ra tình hình thực tế.
“Vậy cũng cao hơn cái giá thằng khốn Trần Nhị Cẩu kia trả!” Bà cụ kia vẫn kiên trì ý kiến của mình.
Lý Thanh Vân không tránh được nhóm người trong thôn này, lúc này chủ động chào hỏi: “A, tất cả mọi người đều ở đây nói chuyện sao. Thím hai, thím nhìn xem cháu cũng có bạn gái, thím đừng nhắc đến chuyện xem mắt lần trước nữa đi, làm thành giống như cháu đáng thương bao nhiêu vậy. Nếu như thím còn nói, mấy ngày nữa cháu đưa lễ sẽ không mời thím đi đâu, đến nhà cháu Ngọc Nô cũng không mời cơm thím.”
Thím hai không quan tâm cười nói: “Ái chà, xem thím nói chuyện này, chính là lải nhải. Nhưng thím chưa nói xấu cháu, giúp cháu mắng Đường Nguyệt Liên không có ánh mắt đấy. Ha ha, Bạch Ny ngày càng đẹp, vừa dịu dàng lại có học vấn, sao có thể không mời cơm thím chứ? Chờ hai đứa kết hôn, cảm kích thím còn không kịp ấy chứ.”
Tuy rằng nhà Lý Thanh Vân và nhà Dương Ngọc Nô quen biết, lại có quan hệ về thân thích, nhưng mà làm mai vẫn còn cần phải thông qua bà mối. Tuy rằng bà mối chỉ là một bày biện, nhưng là quy củ nên có, quê nhà vô cùng chú ý.
Dương Ngọc Nô thẹn thùng, không biết nên đáp lời như thế nào, may mắn vào lúc này đoàn xe đón dâu đã trở lại, tiếng pháo nổ đã sớm bắn vài bánh đôm đốp đôm đốp. Một chiếc xe đi tuốt đằng trước là xe hoa đón cô dâu, một chiếc honda cũ màu đen, màu sắc màng chống cháy nổ trên kính chắn gió tương đối nhạt, có thể thấy rõ người ngồi bên trong.
Hôm nay Đường Nguyệt Liên trang điểm thật sự cẩn thận, áo cưới màu trắng, vấn tóc cô dâu, lớp trang điểm trên mặt hơi dày, nhưng hẳn là có lo âu trước hôn nhân, sắc mặt và tinh thần không tốt lắm, ngồi trên vị trí ghế phụ, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Trẻ con trong thôn chạy theo xe hoa, cười vui, kêu la, nói muốn nhìn xem cô dâu. Còn Lý Thanh Vân thì nắm tay em họ, nhìn cô gái trong xe hoa dần dần đi xa, trong lòng không có bất kỳ cảm giác gì… ngược lại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng gả ra ngoài, về sau chắc sẽ không có ai lôi chuyện mình và nàng từng xem mắt ra để nói chuyện nữa đâu nhỉ?
Dương Ngọc Nô vụng trộm liếc nhìn hắn, thấy vẻ mặt hắn bình thường, vì thế cười nói: “Nào, chúng ta đi theo qua sông, đi Trần gia câu nhìn bọn họ bái đường. Lại nói, mẹ em đã rất lâu không gặp anh, hơi nhớ anh đấy, nói muốn làm cho anh bữa ngon để cảm ơn nỗ lực anh bỏ ra chữa khỏi bệnh cho mẹ.”