Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 206 Kẻ ngốc đến đưa tiền

Nhìn về phía Hứa Tĩnh Thủ chỉ, nhìn thấy ngọn núi hoang kia, hơi xa đường chính, trên đó mọc đầy cỏ dại và cây quả dại. Lúc này đúng mùa hoa quả chín, có mấy cây bưởi ở trên đỉnh núi tương đối được nắng, chín sớm, màu vàng óng ánh khiến cho người ta thèm nhỏ dãi.

Ở giữa sườn núi có vài cây táo, treo đầy quả chín đỏ rực. Bởi vì ít dấu chân người, trên cây xây đầy tổ chim, mấy con chim rừng không biết tên đang nhảy nhót tưng bừng trên nhánh cây mổ quả ăn.

Sở dĩ ngọn núi hoang này không có ai khai phá, không chỉ bởi vì nó cách xa đường, mà là vô cùng không có đường. Cách đại lộ có hơn một ngàn mét, cũng chính là hơn hai dặm, tất cả chỗ cách xa nhau đều là khe sâu giống như khe núi, phủ kín cỏ dại và nước bùn.

Từ ngọn núi nhỏ của Lý Thanh Vân còn có một con đường, vòng qua hồ nước nuôi ba ba là có khe núi càng sâu, chỉ cần cẩn thận chút luôn có thể tìm được đường đi qua.

Nhưng Lý Thanh Vân đã dùng cọc sắt vây kín lại cả ngọn núi nhỏ lẫn hồ nước. Nếu như Hứa Tĩnh Thủ định nhận thầu ngọn núi kia, vậy chỉ có thể từ đường chính, xuống khe sâu giống như khe núi, vượt qua khu vực cỏ dại và nước bùn, tiến vào chân núi hoang, sau đó dùng dao chẻ củi mở một con đường lên núi, lại tiến hành khai hoang.

“Hả? Anh thật sự nhận thầu núi hoang này? Không phải nói đùa chứ?” Lý Thanh Vân giả bộ như rất kinh ngạc, trong kinh ngạc có một chút khẩn trương và phẫn nộ, trừng mắt nhìn Hứa Tĩnh Thủ.

Hứa Tĩnh Thủ đắc ý cười to nói: “Ha ha, chuyện này đâu thể đùa được. Nhận thầu rồi chính là đã nhận thầu rồi, chuyện này có gì hay để lừa người chứ. Việc làm ăn trong thành phố không tốt lắm, tôi chuẩn bị đầu tư trên dưới một triệu, mở một vườn gieo trồng rau xanh, làm hàng xóm với cậu, ngày sau có gì khó khăn, kính xin chiếu cố nhiều hơn nhé.”

Phó trưởng trấn Hồng cũng cười to nói: “Tiểu Lý, cậu Hứa là người thể diện, những lời cậu ấy nói ra đều là thật. Tuy rằng bọn tôi còn chưa đến ngọn núi nhỏ kia tiến hành khảo sát tại chỗ, nhưng mà cậu Hứa vừa liếc đã nhìn trúng vị trí địa lý của ngọn núi hoang này, lập tức chọn trúng. Hôm nay bọn tôi đến đây để ký hợp đồng nhận thầu với trong thôn.”

Lý Thanh Vân chua xót nói: “Khai phá một ngọn núi hoang không phải là chuyện dễ dàng gì, thôn bọn tôi đang làm hạng mục du lịch nông gia nhạc, ủy ban thôn có quy định, không thể tùy ý lung tung khai phá núi hoang, làm hỏng cảnh sắc trong thôn một cách vô ích. Một ngọn núi hoang như vậy, không có hai trăm ngàn nhận thầu không được. lại nói, hiện giờ trồng rau cũng không kiếm tiền gì cả, kiếm một năm yên ổn lại thua lỗ một năm, cuối cùng tính ra, chẳng kiếm được đồng nào, chỉ còn lại bận rộn uổng công thôi.”

“Ha ha, kiếm được hay không thì không cần cậu quan tâm, tôi chuẩn bị một triệu, giai đoạn đầu thua lỗ một chút cũng nằm trong dự kiến của tôi. Được rồi, vậy tạm thời không quấy rầy, chờ bọn tôi ký xong hợp đồng lại đến nhờ cậu chuyện dạy trồng trọt.” Nói xong, Hứa Tĩnh Thủ và phó trưởng trấn Hồng đã dương dương đắc ý rời đi.

Lý Thanh Vân giả vờ giả vịt tiễn bọn họ ra cổng, sau khi đóng cửa lại lập tức không nhịn được cười ha hả: “Chuẩn bị tài chính một triệu, cũng không biết xấu hổ còn khoe ra? Chi phí nhận thầu năm đầu tiên ít nhất trăm ngàn, từ đường chính đến núi hoang phải mở đường xây cầu, ít nhất phải chừng một trăm năm mươi ngàn, chi phí nhân lực và máy móc cần đến khi khai khẩn núi hoang ít nhất phải chừng hai trăm ngàn, nếu như muốn bắt chước tiểu nông trường của ta, lại thêm một rào sắt, ít nhất lại phải thêm hai trăm ngàn. Định ở lại trên núi hoang, ít nhất phải dựng một căn nhà nhỏ, lắp nước đấu điện…. Đúng rồi, khe sâu bên dưới ngọn núi này không có nước, hẳn là nham thạch dưới lòng đất có khe nhỏ, không nuôi được cá, tối đa chỉ có thể nuôi cá chạch, ba ba ruộng lúa vân vân, anh dựa vào đâu để kiếm tiền chứ?”

“Dựa vào trồng cây ăn quả sao? Ha ha, cho dù trồng cây giống tốt nhất, không có ba năm không kết được quả. Định trồng rau? Ha ha, dao động của giá đồ ăn sẽ khiến cho anh không khóc nổi… Cho dù hôm nay anh có thể thỏa thuận xong, lập tức khởi công, nhanh nhất cũng phải đợi đến trước Tết mới có thể trồng lứa rau dưa đầu tiên, thời tiết khi đó chỉ có thể sử dụng lều lớn, dựng lều lớn lại là một khoản chi phí. Haizzz, thật rầu rĩ thay cho anh đó! Một triệu này thật sự không đủ tiêu đâu.”

Nghĩ đến đây, Lý Thanh Vân càng ngày càng vui vẻ, hắn thừa nhận tâm tính của mình có vấn đề, nhìn thấy Hứa Tĩnh Thủ xui xẻo, ngược lại không hiểu sao lại có cảm giác hưng phấn. Vào lúc này hắn không thể không nhìn thẳng vào trong lòng mình, cảm thấy mình thật sự chán ghét kẻ này, chỉ mong nhìn thấy hắn xui xẻo. Cho dù Tần Dao có phải bởi vì Hứa Tĩnh Thủ nên chia tay mình hay không, mình đều ghi tạc món nợ này lên trên người hắn.

“Tiểu thần y, nghĩ gì vui vẻ vậy?” Ngoài cổng sắt, doanh nhân giàu có Cao Cường mang theo nữ thư ký, ngẩng đầu ưỡn ngực đứng ở đó, trong tay vẫn xách theo một đống lễ vật. Uống thuốc hơn mười ngày, tinh thần rất tốt, đi đường xa như vậy, còn xách theo nhiều đồ như vậy mà không đổ mồ hôi.

“Là tổng giám đốc Cao à, hôm nay nhìn anh mặt mày hồng hào, có phải có chuyện tốt đến cửa không?” Vài ngày trước lại phối cho hắn một lần thuốc, Lý Thanh Vân cảm thấy hắn khôi phục không tệ, chắc không phạm giới, lúc này mới tỏ vẻ hòa nhã với hắn.

“Đương nhiên là chuyện tốt! He he, tinh dịch ngập tràn, dự tính của ngài không hề sai, ngày hôm qua vừa lúc là một thang thuốc cuối cùng. Nhưng tôi luôn luôn ghi nhớ căn dặn của ngài, không hề xằng bậy. Ngài xem tinh thần của ta xem, có phải rất lớn mạnh không?” Cao Cường tràn đầy tự tin nói.

Lý Thanh Vân mở cửa, cho bọn họ đi vào, vừa đi vừa nói chuyện: “Hết bệnh là được, hôm nay tôi sẽ kiểm tra giúp anh, nếu như không có vấn đề thì sẽ kê cho anh chút thuốc bổ, trở về củng cố một chút hiệu quả điều trị. Anh cũng đừng truyền loạn ra ngoài, y thuật của tôi rất bình thường, đều sử dụng phương thuốc do ông nội ghi lại. Khi nào kê thuốc gì, điều trị đến giai đoạn nào, lại nên đổi thuốc gì, cho dù là người chẳng hiểu gì cũng có thể căn cứ vào phương thuốc để điều trị khỏi cho bệnh nhân.”

“Tiểu thần y, ngài quá khiêm nhường. Nhưng ngài yên tâm, ta sẽ không truyền loạn đâu. Ngươi bắt mạch cho ta, nhìn xem ta cần dùng thuốc bổ gì, cho dù giá cao bao nhiêu, ngài cứ việc ra.” Vừa vào phòng khách biệt thự, Cao Cường đã vô cùng hào phóng kêu ầm lên.

Lý Thanh Vân mời bọn họ ngồi lên trên ghế sofa, nắm lấy cổ tay Cao Cường, bắt mạch cho hắn, đồng thời nói: “Mấy ngày hôm trước vào núi vừa khéo đào được một cây nhân sâm trăm năm, nếu như anh dùng, có thể chia cho anh một phần tư. Thiết bì thạch hộc hoang dại có một gốc tươi mới, cần phải sao lên mới có thể biến thành phong đấu. Hai vị thuốc bắc quý báu này, phối hợp theo tỷ lệ, thêm một thuốc dẫn, pha trà uống có thể điều hòa âm dương, khí huyết cùng bổ.”

“Thật sự có nhân sâm trăm năm sao? Dùng, chắc chắn dùng, tiền không thành vấn đề.” Cao Cường vừa kích động, rút cả tay ra.

Thấy Lý Thanh Vân trừng hắn, hắn ngượng ngập cười, lại nhận lỗi, để tay về chỗ cũ.

Lý Thanh Vân có học bắt mạch từ nhỏ, nhưng thực ra không hề tinh thông gì, vẫn nhớ khẩu quyết bắt mạch, nhưng quá ít thực hành, còn cần dùng xúc giác siêu mạnh so sánh với bệnh trạng ở trong khẩu quyết mới có thể biết được tình huống của bệnh nhân hiện giờ.

“Bắt mạch này, cần thận trọng, tam pháp tứ trung phải thuộc lòng. Mạch người khó, cần chăm chỉ, xem xét hình dạng phân biệt trạng thái không dễ dàng, phù trầm trì sổ lực vi trung, mở rộng thông tin chân thực của các mạch, lý thuyết này cần được làm rõ trước khi chẩn đoán, tránh dùng thuốc mới, ghi chú bắt mạch, một mực dùng tâm tư, âm thanh dưới tay chẩn đoán kỳ diệu.”

“Mạch phù, khẽ tìm là thấy, không cần ấn, mạch phù chạy nổi trên da, buồm nước và phao gỗ trôi nổi chưa định hướng, cẩn thận nghiên cứu trong mạch phù, hữu lực ác phong thấy biểu thực, vô thần vô lực chỉ phù phiếm, mạch phù chia làm bảy dạng (phù khẩn, phù hoãn, phù hoạt, phù sổ, phù trì, phù hư, phù hồng), lý tính trong đó cần kinh nghiệm.”

Trừ đó ra còn có mạch hồng, mạch trường, mạch đoản, mạch khâu, mạch tán, mạch trầm, mạch vi, mạch phục, mạch nhược, mạch hư, mạch lao, mạch cách… vân vân…, mỗi một loại mạch tượng đều có một câu khẩu quyết do người xưa tổng kết ra, để tiện ghi nhớ.

Từ nhỏ Lý Thanh Vân đã đọc thuộc những khẩu quyết bắt mạch này, nhưng hắn không có bao nhiêu hứng thú với y thuật cả, muốn tập võ với ông nội, ông nội lại dạy hắn y thuật. Còn lừa Lý Thanh Vân, nói sau khi học y thuật rồi sẽ dạy hắn võ công. Đáng tiếc, học đến khi sắp có thể thực hành lâm sàng rồi thì có lần ông nội uống nhiều đã nói lỡ miệng, nói cho hắn biết võ công của mình không thể truyền ra ngoài, khi bái sư đã từng thề.

Kể từ sau đó, Lý Thanh Vân triệt để tức giận, nửa năm không đến nhà ông nội, tự nhiên cũng cố ý tình quên y thuật đã học được. Nhưng chính là tạo hóa trêu ngươi, nhận được tiểu không gian, cải thiện thể chất bản thân, lục thức sâu sắc, có thể cảm nhận được rõ ràng biến hóa đặc thù của mỗi một loại mạch tượng, đối chiếu với ghi chú y phương của ông nội, lại dễ dàng chữa khỏi bệnh rối loạn dương cương ương ngạnh của Cao Cường.

Trong quá trình chữa trị này, Lý Thanh Vân chưa hề cho hắn sử dụng đến nước suối không gian, tối đa chỉ cho hắn ăn một ít rau hẹ từng tưới nước suối không gian thôi.

Bắt mạch xong, Lý Thanh Vân vô cùng hài lòng với y thuật của mình, dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, đã thành công.

“Được rồi, không có việc gì nữa, thân thể khôi phục rất tốt, lấy thêm chút thuốc bổ, củng cố một khoảng thời gian là được. Một phần tư cây nhân sâm trăm năm, một cây thiết bì thạch hộc, định giá một triệu. Chuyển khoản hay tiền mặt đều được.” Nói xong, Lý Thanh Vân trở tay, một tấm card có in tên và tài khoản ngân hàng lập tức xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Cao Cường hưng phấn nói: “Tiền không thành vấn đề, nhưng vì sao nhân sâm ngàn năm lại chỉ có một phần tư cây vậy? Tôi có tiền, mua toàn bộ không thành vấn đề.”

Lý Thanh Vân cười nói: “Ha ha, anh nghĩ hay gớm! Anh cho rằng nhân sâm trăm năm có tiền là có thể mua được sao? Chỉ bởi vì anh là bệnh nhân đầu tiên kể từ khi tôi học y cho đến nay, tôi cho anh ưu đãi đặc thù. Người khác muốn mua tôi còn không bán đâu.”

“Hả? Tôi là bệnh nhân đầu tiên của cậu? Bệnh nhân mang tính chuột bạch sao? Vậy một phần tư đi.” Cao Cường lau mồ hôi lạnh, cũng đã được nghe nói đến sự khan hiếm của nhân sâm trăm năm, cuối cùng không còn tham lam muốn mua cả cây nữa.

Lý Thanh Vân lấy hai cái hộp từ phòng trong ra, bên trong là một cây nhân sâm tươi mới, cũng chính là một trong hai cây nhân sâm vốn được trồng trong chậu hoa, sau đó chuyển vào bên trong tiểu không gian. Một gốc khác đã được hắn bán cho chuyên gia bảo vệ sức khỏe ở trong tỉnh, bán hơn một triệu, còn một gốc này đột ngột tăng mạnh giá bốn triệu, một phần tư đã bán được một triệu, về phần thiết bì thạch hộc kia thì không đáng giá gì, cho dù thêm linh khí của tiểu không gian tăng giá cũng chỉ có vài chục ngàn tệ, bởi vì sau khi một gốc thiết bì thạch hộc hoang dại được chế thành thuốc, tối đa chỉ mấy ngàn tệ.

Nhân sâm tươi mới này có bốn nhánh, Lý Thanh Vân bẻ một nhánh, còn chưa đến một phần năm, giúp hắn bỏ vào trong một cái hộp khác, còn một hộp khác thì đựng một cây thiết bì thạch hộc tươi mới.

“Cầm lấy thuốc bổ của anh rời đi đi, chuyển khoản xong, tôi sẽ nói cho anh biết phối hợp như thế nào, thêm thuốc dẫn gì, dùng ra sao.” Lý Thanh Vân khoát tay, rất có dáng vẻ của lão thần y, cứ đuổi khách rời đi như vậy.

Khóe miệng của Cao Cường rút gân co giật, liếc nhìn một nhánh nhân sâm của mình, lại nhìn một gốc nhân sâm to còn thừa lại của Lý Thanh Vân, uất ức nói: “Được, dù sao gần đây tôi không có việc gì, cứ tiếp tục ở trọ trong nhà trúc, coi như ở đây điều dưỡng thân thể. Lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho bộ phận tài vụ, kêu cô ấy chuyển tiền cho cậu. Ừm, phí khám bệnh cũng sẽ thêm vào… Cái kia, có phải tối nay có thể gì kia rồi không?”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất