Lý Thanh Vân vốn không định quan tâm đến thằng cha Hồ Đại Hải này, rõ ràng là con nhà giàu, tùy tiện tung ít tiền phụ nữ kiểu gì không tìm thấy, cứ muốn học vai nam chính trong phim truyền hình người ta, giả bộ người bình thường, chơi trò ngây thơ tìm tình yêu đích thực. Khi không ở trước mặt phụ nữ thì miệng bịp bợm, dáng vẻ đáng khinh, nói gì cũng dám nói, nhưng khi gặp gái xinh người ta thì đầu lưỡi như bị lịu, thường xuyên nói bậy, vô duyên vô cớ mất mặt, khi học đại học từng gặp mặt nói chuyện với hai người, còn chưa hôn môi đã bị con gái người ta đạp.
Nhưng cũng vừa khéo, Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần biết hôm nay nhà hắn khởi công, nên trực tiếp tìm tới. Từ xa đã vẫy tay với Lý Thanh Vân, hai cô gái reo hò nhảy nhót, thanh xuân không gì sánh được.
“Anh họ, usb 3G đã đưa tới sao?” Vừa thấy mặt, Dương Ngọc Nô đã nôn nóng hỏi: “Công ty gửi báo cáo kiểm tra vào trong email rồi, trước tiên có thể in ra cho lãnh đạo trong trấn nhìn xem. Dữ liệu có thẩm quyền được đóng dấu cần chuyển phát bình thường qua bưu điện, vốn có hiệu lực pháp luật.”
Tưởng Cần Cần lại kinh ngạc nhìn thoáng qua xe việt dã, kêu lên: “Wow, là Land Rover luôn, là xe của tên nhà giàu nào vậy? Đợi lát nữa đưa bọn em lên trấn trên cộp dấu văn kiện.”
“Là xe… anh mượn tới.” Hồ Đại Hải nhìn thấy Tưởng Cần Cần, ánh mắt lập tức sáng lên, nhưng tật xấu khốn nạn lại tái phát, nói: “Nhưng mà hôm nay anh rảnh, các em muốn đi đâu thì để anh đưa các em đến đó.”
Tưởng Cần Cần giật mình, vỗ đầu một cái kêu lên: “Hả? Là anh à, em nhớ anh, anh có người bạn là giám đốc, từng hợp tác với công ty môi trường Thanh Ngọc bọn em. Nhưng thể diện của anh thật lớn, lại có thể mượn được Land Rover.”
Hồ Đại Hải toét miệng cười, rất khiêm tốn nói: “Bình thường bình thường thôi, tất cả mọi người là bạn bè, mượn chiếc xe có gì khó đâu.”
Lý Thanh Vân tức giận đến đau răng, ngươi nói thằng cha này ngang ngược gì chứ, dáng vẻ một đống như vậy, còn không lộ ra một chút thứ gì khác ngoài vẻ bề ngoài, đâu thể hấp dẫn sự chú ý của phụ nữ được? Nhưng ai có số nấy, một điểm này Lý Thanh Vân không quản được.
Tưởng Cần Cần có mang theo bên người một chiếc laptop siêu mỏng, nên ngồi ở trong xe mở laptop lên, kết nối internet, tải file điện tử công ty gửi tới xuống usb, chuẩn bị đi lên trấn trên đóng dấu.
Lý Thanh Vân vốn không định đi lên trấn trên, nhưng không chịu nổi em họ năn nỉ, cộng thêm Hồ Đại Hải thằng cha kia cũng khẩn trương đến tay run chân run, nói là kêu Lý Thanh Vân cùng đi, có thể giúp hắn chia sẻ áp lực. Dương Ngọc Nô có ý với Lý Thanh Vân, Hồ Đại Hải nhìn ra được, do đó dời mục tiêu, chọn trứng nứt để tấn công.
“Được rồi, hôm nay trong nhà bận rộn, nhưng không có chuyện của tôi, cũng là lạ, nên đi lên trấn trên đi dạo với mọi người.” Lý Thanh Vân nói xong, chủ động ngồi vào ghế lái, giúp Hồ Đại Hải lái xe.
Dương Ngọc Nô vô cùng vui vẻ ngồi vào ghế phụ, muốn kéo gần khoảng cách với anh họ, còn Hồ Đại Hải thì âm thầm vui mừng, chỉ có hắn và Tưởng Cần Cần ngồi ở hàng ghế sau, như vậy nói chuyện chẳng phải rất tiện lợi sao?
Đường từ đỉnh núi ở phía Nam Lý gia trại lên trấn Thanh Long chỉ có hai ba dặm, lái xe giống như đi chơi, chỉ chớp mắt đã tới. Tưởng Cần Cần còn chưa kịp nhìn hoa dại và ong bướm ở ven đường, đã vào đến trong trấn, nói thẳng xe chạy quá vững chắc quá nhanh chóng, không thoải mái như đi bộ.
Còn Hồ Đại Hải thật buồn bực, sờ khuôn mặt khá béo mập của mình, một câu đầy đủ còn chưa nghĩ ra được, đã vào trong trấn, như vậy kêu hắn sao chịu nổi? Hắn định trách Lý Thanh Vân chạy xe quá nhanh, nhưng mà trời đất chứng giám, lấy tốc độ xe ba mươi km/h, chỉ thời gian hai phút.
Ngã tư đường có một cửa hàng nạp thẻ điện thoại, trong đó có công việc đánh chữ photo, Tưởng Cần Cần và Hồ Đại Hải đi vào, không tới mấy phút đã đi ra. Lực chú ý của Tưởng Cần Cần đều ở trên tư liệu, xa cách với bắt chuyện của Hồ Đại Hải, điều này khiến cho hắn hơi uể oải.
Vừa lên xe, Tưởng Cần Cần đã đưa một phần tư liệu cho Dương Ngọc Nô, nói: “Ngọc Nô, cậu nhìn xem phần báo cáo kiểm tra này, suy đoán của chúng ta quả nhiên không sai, xưởng da lông này ô nhiễm thật nghiêm trọng, may mà còn cách sông Tiên Đới một khoảng, bằng không ông chủ xưởng da lông này xong đời, bán anh ta đi đều không nộp nổi tiền phạt.”
Dương Ngọc Nô nhìn lướt qua, nói: “Đi ủy ban thị trấn, chúng ta tìm trưởng trấn Ngô. Giỏi lắm Trần Nhị Cẩu, nhìn xem phen này anh ta còn lừa dối như thế nào nữa. Nước thải của xưởng da lông anh ta đã làm ô nhiễm ao cá của người ta, cá đều bơi ngửa, anh ta còn không thừa nhận, nói do người ta không biết nuôi cá, tự cá chết. Nếu như không phải người nhà kia báo cáo lên ủy ban thị trấn, trong trấn còn không có người chú ý đến chuyện này đâu.”
Lý Thanh Vân lái xe vào sân ủy ban thị trấn, vốn không định đi lên lầu với các nàng, nhưng vừa nghe thấy đối tượng các nàng báo cáo là trưởng trấn Ngô Ngô Tiêu Vũ, lập tức có hứng thú. Hắn đưa mắt ra hiệu với Hồ Đại Hải, mọi người cùng nhau xuống xe.
Sau khi xuống xe, Hồ Đại Hải vẫn còn mờ mịt, không hiểu vì sao lúc này Lý Thanh Vân lại trở nên nhiệt tình như vậy, hắn nhỏ giọng hỏi: “Sao thế? Không phải người bạn học cũ trưởng trấn Ngô này không cho chúng ta công trình sao? Bây giờ còn tìm cô ấy làm gì, đừng làm đến càng không thoải mái. Nói thật, tôi còn chướng mắt các công trình nhỏ ở trong trấn này đấy, nếu như không phải cần liên lụy quan hệ với ủy ban thị trấn, mới tiện tiến vào trong huyện lấy đất thương mại, tôi đây là đường cong cứu quốc…”
Lý Thanh Vân cười nói: “Cậu suy nghĩ nhiều, tôi chỉ định nói chuyện khác với cô ấy. Nhưng mà nếu như có thể để cho cô ấy thay đổi chủ ý, tôi sẽ thử xem sao.”
Lúc này, hai cô gái đã đi tới trước cửa văn phòng làm việc của trưởng trấn trước, nhẹ nhàng gõ cửa, chờ đáp lại.
Trợ lý trưởng trấn ôm một chồng văn kiện mở cửa ra, thấy là người của công ty môi trường, lập tức khách khí mời các nàng vào. Nhưng nàng hơi ngẩn ra, lập tức cười nói: “Lý Thanh Vân, sao anh lại tới đây?”
Lý Thanh Vân cười nói: “Cô gái xinh đẹp phía trước kia là em họ tôi, tôi đưa cô ấy đến đây. Trợ lý Sở, chị bận rộn đi, đừng để ý đến chúng tôi, chờ trưởng trấn tiếp xong người của công ty môi trường, chúng tôi lại đi vào.”
Trợ lý Sở phong thái lỗi lạc, nàng vén lọn tóc trên trán, cười nói: “Ha ha, hóa ra anh tới tìm trưởng trấn, nhưng hôm nay cô ấy bận rộn nhiều việc, mười giờ còn có một nghi thức khởi công quốc lộ phải chủ trì, cô ấy không có thời gian gặp các anh, tôi cũng không dám bảo đảm.”
“Dọa tôi nhảy dựng, cho rằng trợ lý Sở không cho chúng tôi cơ hội cầu kiến luôn nữa.” Lý Thanh Vân cười nói với nàng, vào gian ngoài, là chỗ làm việc của trợ lý Sở, còn căn phòng ở bên trong mới là văn phòng trưởng trấn.
Dương Ngọc Nô và Tưởng Cần Cần đã đi vào văn phòng của trưởng trấn Ngô, thảo luận ước chừng mười phút, hai cô gái tỏ vẻ nghiêm túc đi ra, nhìn thấy Lý Thanh Vân và Ngô Đại Hải đang ngồi trên ghế chờ nói chuyện với trợ lý Sở, lập tức hơi sửng sốt.
Dương Ngọc Nô nhanh mồm nhanh miệng, ngạc nhiên hỏi: “Anh họ, sao các anh cũng vào đây vậy? Em cho rằng các anh sẽ chờ ở ngoài hành lang.”
“Ha ha, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, cũng định nói chuyện phiếm đôi câu với trưởng trấn Ngô, đôi bên chúng ta không chậm trễ.” Lý Thanh Vân giải thích hai câu, đã thấy trợ lý Sở đi ra khỏi văn phòng trưởng trấn, ra dấu tay OK với Lý Thanh Vân, cho bọn họ đi vào.
Mang theo Hồ Đại Hải tiến vào văn phòng của trưởng trấn Ngô, trưởng trấn quyến rũ động lòng người này đang ngồi ở sau bàn làm việc, mang theo quan uy nhàn nhạt, đang mỉm cười, mời hai người bọn họ ngồi xuống.
Lý Thanh Vân cảm thấy nàng như hiện giờ mới giống với một trưởng trấn, lần đầu tiên khi gặp nàng, cảm thấy nàng không hề khác gì thành phần tri thức đô thị, thậm chí thấy được chỗ nào ngạc nhiên, nàng còn có vài phần ý tứ làm nũng.
“Trưởng trấn Ngô, tôi biết chị bề bộn nhiều việc, cũng không định chiếm dụng quá nhiều thời gian của chị. Tôi nói ngắn gọn, kể từ khi nghe nói nhà xưởng duy nhất của thị trấn chúng ta làm ô nhiễm nguồn nước nghiêm trọng, nên hơi sốt ruột. Phong cảnh núi sông của thị trấn chúng ta vô cùng tốt, nếu như bị ô nhiễm hủy diệt, tôi cảm thấy rất đáng tiếc. Cho dù mở thêm vài trang trại du lịch, phát triển tài nguyên du lịch, cũng mạnh hơn xưởng ô nhiễm như vậy gấp trăm lần.”
“Chúng ta có điều kiện tự nhiên để xây dựng trang trại du lịch, sau khi mở rộng quốc lộ là có điều kiện giao thông, sau khi thông mạng internet, tài nguyên thông tin cũng có đủ. Khoảng cách đường thẳng giữa chúng ta với viện điều dưỡng Thang Sơn chỉ hơn mười km, nếu như có thể làm thông đoạn đường núi này, kinh tế của toàn bộ trấn Thanh Long sẽ sống động.”
Lý Thanh Vân nói xong, thấy trưởng trấn Ngô hơi thay đổi sắc mặt, lại có vài phần trịnh trọng.
“Bạn học cũ, hôm nay cậu nói quá nhanh, ba câu hai lời mang đến cho tôi rất nhiều dẫn dắt, đặc biệt là chuyện về tiểu viện điều dưỡng Thang Sơn, tôi suýt nữa đã quên mất tài nguyên quan trọng này. Nhưng đây không phải là nhịp điệu bình thường khi bàn chuyện, cậu nói đi, có phải có chuyện khác cầu tôi không? Nếu như không phải chuyện quá đáng, mấy câu nói mới vừa rồi của cậu, tôi cũng sẽ đồng ý với cậu.”
Ánh mắt Lý Thanh Vân sáng lên, lập tức đắc ý nở nụ cười, nói: “Cũng không phải chuyện lớn lao gì, giới thiệu cho chị một người bạn trước, người này chính là Hồ Đại Hải tôi đã từng đề cập với chị, bạn học cùng trường đại học Tứ Xuyên, trong nhà làm công việc về phương diện xây dựng kiến trúc, vốn định làm cống hiến nên có cho công việc phát triển quốc lộ của thị trấn chúng ta. Đáng tiếc, còn chưa bắt đầu trao đổi, việc xây dựng quốc lộ đã bị người khác nhận thầu.”
Nhắc đến chuyện này, trưởng trấn Ngô cũng đầy bực bội, nói: “Chuyện này tôi cũng đành chịu, tài chính xin từ trong huyện, bị người gây khó dễ một chút cũng bình thường. Đàn em hồ, chuyện này thật xin lỗi, khiến cậu thất vọng. Nhưng về sau nếu như là hạng mục trong thị trấn có thể quyết định được, chúng ta lại tìm cơ hội hợp tác.”
“Không có việc gì, không có việc gì, Hồ Đại Hải tôi lòng dạ rộng lớn, không so đo với người bình thường… A ha ha, tôi lỡ lời lỡ lời.” Hồ Đại Hải nhìn thấy người đẹp là phạm sai lầm, do đó, kể cả lỡ lời đều có thể đắc tội với người.
May mà trưởng trấn Ngô không chấp nhặt với hắn, chỉ mỉm cười nói: “Đàn em Hồ thật hài hước. Hôm nay tạm thời nói đến đây, lát nữa tôi đi tham gia một nghi thức khởi công, đường núi thông đến Lý gia trại chính thức mở rộng, nếu như tiến triển thuận lợi, kỳ hạn công trình cần chừng hai tháng. Trong giai đoạn này, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến việc đi lại của mọi người.”
Hồ Đại Hải vừa nghe, lập tức vội la lên: “Hả? Xe việt dã của tôi có thể đi qua không?”
“Bây giờ là giai đoạn mở rộng, khi xe đi qua, để công nhân dọn dẹp một chút hòn đá là có thể đi qua. Nhưng chờ khi đổ xi măng, vậy khó nói, đến lúc đó rồi tính sau.” Trưởng trấn Ngô vừa nói đến đây, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận ồn ào.
“… Anh không thể đi vào, trưởng trấn Ngô đang tiếp khách. Sao anh không nghe khuyên bảo vậy hả, anh còn xông vào, tôi sẽ gọi bảo vệ!” Đây là giọng của trợ lý Sở, hiển nhiên hơi tức giận.
Trần Nhị Cẩu tức giận kêu ầm lên: “Hôm nay tôi cần phải gặp được trưởng trấn Ngô! Nhà xưởng của tôi là nhà xưởng đầu tiên của trấn Thanh Long chúng ta, đã làm ra cống hiến rất lớn trong việc thu thuế của thị trấn, hiện giờ cô ấy lại kêu người điều tra nhà máy của tôi, nói tôi làm ô nhiễm nguồn nước, muốn niêm phong nhà xưởng, chuyện này rơi lên trên người ai có thể chịu được chứ? Cô không để cho tôi gặp cô ấy, tôi sẽ ngồi ở đây không đi! Hả, đây chẳng phải là nhân viên kiểm tra của công ty môi trường sao, ha, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hai người điều tra được gì rồi? Nó thử xem! Ôi má ơi, đều là người một thôn, không cho một chút thể diện nào, nếu như nhà xưởng của bố mày xảy ra chuyện, tao không để yên cho người nhà họ Dương bọn mày đâu!”