Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 76 Cướp mối làm ăn

Dư Quân đúng là quân nhân xuất ngũ khi nói chuyện hắn đã chủ động để lộ cho Lý Thanh Vân, hắn có dáng dấp nhanh nhẹn và mạnh mẽ vang dội của quân nhân, đến bờ hồ đã trực tiếp tung lưới vào chỗ không có rong.

Một lưới này tung không tròn, Dư Quân lại cười nói, hắn cố ý làm như vậy. Bởi vì sợ bắt được nhiều cá, làm tổn thương đến vảy của chúng. Chỉ cần có vài con cá khác nhau, nếm thử hương vị của cá là được.

Ở một phương diện này, hắn có vẻ rất chuyên nghiệp. Khi kéo lưới, hắn nói cho Lý Thanh Vân, trước kia ba hắn là người trong nghề làm cá, làm đầu bếp ở trong nhà hàng lớn năm sao trên tỉnh, trong nhà cũng có buôn bán phương diện thủy sản, hồi nhỏ đã từng nuôi cá với ông nội.

Kéo lưới lên, quả nhiên có mười mấy con cá ở trong lưới. Có sáu bảy con cá nặng hai đến hai ký rưỡi, đây là trọng lượng bình thường, chỗ còn lại đều là cá trích và cá tạp chừng nửa ký. Nhưng cá thu hút sự chú ý của mọi người nhất là một con con cá mè trắng nặng hơn năm ký, cực kỳ mạnh mẽ, khi kéo lưới lên trên bờ, nó còn có thể bật lên cao nửa người.

Ánh mắt Dư Quân lập tức sáng lên, khen ngợi: “Giỏi thật, con cá này thật hăng hái, hơi sức còn lớn hơn cả cá hoang dại, mới vừa rồi khi kéo lưới đã cảm thấy hơi cố hết sức. Nhưng mà vì sao trong ao cá nhà cậu lại có con lớn đến như thế? Chắc đã nuôi nhiều năm nhỉ?”

Lý Thanh Vân giải thích: “Một năm kéo lưới một lần, nhưng nước ở trong hồ lại không rút đi, do đó có không ít cá lớn bị lọt lưới. Trong này còn có một con ba ba già nặng chừng mười ký, nhưng con ba ba già không bán, lươn cũng không bán, chuyện này tôi phải nói trước. Vài loài cá thông thường khác có thể cân lộn xộn.”

“Ha ha, người anh em, cậu cũng quá giảo hoạt rồi đấy, hai loại đáng giá nhất trong cá tạp cân lộn xộn cậu không bán, cậu kêu tôi thu như thế nào?” Dư Quân cười to, trên tay lại không ngừng, lấy một con cá trắm cỏ nặng hơn hai ký rưỡi từ trong lưới ra, dùng dao găm Thụy Sĩ cạo vảy cá, xoẹt một đao ở trên thân cá sống, một miếng thịt cá trắng như tuyết mỏng như giấy Tuyên Thành, bỏ vào miệng.

Hắn nhai hai miếng, trên mặt hiện lên nụ cười hưởng thụ, khi nuốt xuống, ánh mắt đột nhiên sáng ngời, kêu lên: “Cá ngon, thịt cá rất giòn dai, thần kỳ nhất là không có cảm giác bã, khi qua cổ họng, giống như tan hết vậy.”

Nói xong, hắn thả con cá vẫn còn nhảy tưng tưng vào trong lưới, lại lấy một con cá chép nặng chừng hai ký đến hai ký rưỡi ra, dùng phương pháp tương tự nếm thử, kết quả còn ngon hơn cả trắm cỏ, không hề có mùi cá.

Cách ăn lát cá sống của hắn đã thu hút vây xem của công nhân xây dựng, chỉ trỏ hắn, thỉnh thoảng còn cười trộm hai tiếng, nhưng rất nhanh đã bị đốc công phát hiện ra, bị nghe răn dạy vài tiếng, lại quay trở về công việc của mình.

Còn công nhân là người trong thôn thì không chịu ảnh hưởng của đốc công, thấy Lý Thanh Vân dẫn người đến xem cá, ào ào khuyên nhủ: “Phúc Oa à, mùa này không thích hợp bán cá đâu, sao không đợi đến Tết ta, ít nhất cũng phải đợi đến Tết trung thu chứ? Cá hiện giờ, một là quá nhỏ, hai là bán không được giá.”

“Cũng không coi là nhỏ đâu, bán chỗ cá này đi, cháu chuẩn bị nuôi nhiều lươn, con ba ba già linh tinh một chút. Cháu đã thương lượng với trong nhà rồi, ba mẹ đều đồng ý.” Lý Thanh Vân từng đổ vào trong hồ nước không ít nước suối không gian, cá trong hồ nước lớn hơn cá nhà người bình thường rất nhiều, cùng là cá thời hạn một năm, đã được hai đến hai ký rưỡi, thậm chí là hai ký rưỡi ba ký, còn cá nhà bình thường mới hơn ký rưỡi, tới cuối năm mới có thể đạt đến chừng hai ký rưỡi.

Nếu như ba mẹ của Lý Thanh Vân cũng đồng ý bán cá, mọi người không quan tâm nữa, bọn họ sợ Lý Thanh Vân còn trẻ tuổi, bị gian thương trong thành phố lừa gạt.

Lý Tiểu Trù đang hỗ trợ trong nhà bếp công trường chạy tới, thấy Dư Quân ăn cá lát với vẻ mặt hưởng thụ, cũng thèm ăn, tiến đến bên người Lý Thanh Vân nhỏ giọng nói: “Anh Phúc Oa, để cho em nếm thử lát cá tươi có hương vị gì được không, luôn nghe người ta nói lát cá sống ăn ngon, trước kia em đã từng trộm ăn thử, tanh đến phun ra. Ông chủ trong thành phố này lại ăn lát cá sống đến hưởng thụ như vậy, có phải cá nhà anh ăn ngon không?”

“…” Cho dù cá ăn ngon bao nhiêu, đều có khả năng bị nhiễm ký sinh trùng, do đó bình thường Lý Thanh Vân đều không thử ăn cá sống.

Nhưng Lý Tiểu Trù muốn ăn, Lý Thanh Vân cũng không tiện khuyên gì, mượn dao nhỏ của Dư Quân, xắt vài lát cá bỏ vào trong tay hắn. Ngũ quan của Lý Thanh Vân sâu sắc, kỹ thuật xắt lát cá không hề thua kém hơn Dư Quân.

Dư Quân hơi giật mình, lần đầu tiên trịnh trọng quan sát Lý Thanh Vân, không nghĩ tới lát cá hắn xắt ra lại đều đặn như vậy, luôn cảm thấy khí tức ở trên thân người trẻ tuổi này thật cổ quái, không quá giống với người thường.

Còn Lý Tiểu Trù lại không quan sát cẩn thận như vậy, sau khi nhận được lát cá sống, lập tức bỏ vào trong miệng nhai vài miếng, kinh thán kêu lên: “Ôi má ơi, ăn ngon thật, hóa ra lời trên đài nói là thật, lát cá sống còn ăn ngon hơn cá chín nữa.”

“…” Trừ bỏ cạn lời vẫn là cạn lời. Còn tay nghề nấu nướng gia truyền nữa cơ đấy, lại không biết rõ lát cá sống ở trên ý nghĩa truyền thống là Sashimi cá hồi, chấm thêm nước tương và mù tạt xanh, hương vị thật ngon. Ăn sống lát cá nước ngọt, không hề kèm theo bất cứ loại gia vị nào, ăn ngon cái quỷ ấy! Sau khi cá này nấu chín, anh chàng ăn hàng này sẽ biết lời ca ngợi mới vừa rồi xấu hổ chết được.

Dư Quân nếm thử hương vị vài loại cá, thu dao găm về, tò mò hỏi: “Người anh em, cá mọi người nuôi ở đây đều có chất lượng giống như vậy sao?”

Lý Thanh Vân ngẫm nghĩ, vẫn chưa trả lời, nhưng lại bị Lý Tiểu Trù cướp trước: “Ha ha, ông anh đùa giỡn gì thế, nếu như cá mỗi nhà nuôi đều ngon như vậy, tôi còn sẽ kinh thán vì lát cá sống ăn ngon sao? Ở đằng sau nhà tôi có một cái ao nhỏ nuôi cá, bình thường cho ăn thức ăn chăn nuôi, lớn khá nhanh, nhà tôi dùng cá ở đó làm tiệc rượu, nhưng hương vị không hề ngon lành gì, ít nhất không thể nào so sánh được với cá nuôi thả tự do, cá hoang dại, càng không có cách nào so sánh được với cá ở đây…”

Lý Thanh Vân cũng đề nghị: “Nếu như không vội, tôi có thể dẫn anh đi dạo xung quanh, để cho anh nếm thử cá nuôi ra bằng phương pháp khác nhau. A… Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, một nhà giàu nuôi trồng thủy sản đã đến.”

Nhìn theo hướng Lý Thanh Vân chỉ, Dư Quân nhìn thấy một anh chàng trẻ tuổi hơi béo, lái một chiếc xe máy ba bánh, lao đến đây với tốc độ nhanh như chớp. Két một tiếng, phanh lại ở bên hồ, người này nói với Lý Thanh Vân: “Phúc Oa, nghe nói có lái buôn cá từ trong thành phố đến đây thu cá hả? Giá bao nhiêu vậy?”

Dư Quân cười nói: “Tôi không phải là lái buôn cá gì cả, tôi thu mua cá dùng cho nhà hàng của mình, nhưng trong nhà hàng cũng có bán cá sống, lượng hàng không lớn lắm, nhưng phải là cá ngon cực phẩm, cá bình thường tôi không thu.”

Lý Tráng Tráng đã chạy tới mời thuốc, đồng thời cười nói: “Ha ha, ông chủ này rất biết đùa, cá chính là cá, có khác biệt giữa cá chăn nuôi và cá hoang dại thôi, đâu có cách nói gì mà cá ngon cực phẩm chứ? Tôi đã nhận thầu ao cá mười mấy mẫu, xem như chăn nuôi cá, nhưng mật độ nuôi dưỡng không cao, không khác với nuôi thả tự do, mùi vị không tệ, lái buôn cá trong thành phố đều thích làm buôn bán với tôi. Ao cá nhà Phúc Oa chỉ có ba bốn mẫu, số lượng nuôi dưỡng cực thấp, nếu như muốn xem cá, vậy đến bãi nuôi cá của tôi đi.”

Lý Thanh Vân vẫn luôn khinh bỉ hành vi cướp khách này, đây là một trong những nguyên nhân hắn không chơi cùng với Lý Tráng Tráng. Nếu như không phải nể tình đối phương là con trai út của chú trưởng thôn, Lý Thanh Vân đã cho đối phương một tát.

Dư Quân cười, hiểu rõ ý tứ trong lòng Lý Tráng Tráng, cũng không nói ra, ngược lại nhìn xem bọn họ cạnh tranh: “Đi, dù sao thời gian còn sớm, tôi đi xung quanh nhìn xem. Người anh em Thanh Vân này, đi cùng với tôi nhé, có lẽ cuối cùng còn phải quay về chỗ cậu.”

Lý Tiểu Trù nói tiếp: “Nếu như anh cần hàng chất lượng, chắc chắn sẽ quay trở về đây, bởi vì cá Lý Tráng Tráng nuôi còn khó ăn hơn cả của nhà tôi. Nuôi thả tự do chó má ấy, mỗi ngày kéo một xe thức ăn chăn nuôi từ trên thị trấn về, ăn đến chất thịt cá đều là mùi thức ăn chăn nuôi.”

“Lý Tiểu Trù đồ chó này, mày từng ăn thức ăn chăn nuôi hay từng ăn cá nhà tao? Mày còn nói láo nữa tao quất chết mày!” Bị người vạch trần chân tướng, Lý Tráng Tráng lập tức nóng giận, nhưng câu này vẫn dùng giọng điệu đùa giỡn nói ra được.

Lý Thanh Vân thấy hắn định bắt nạt Lý Tiểu Trù, lập tức bảo vệ nói: “Cút sang bên đi, ở chỗ này của tôi anh định đánh ai hả? Chờ tôi thu dọn một chút, sẽ theo ông chủ Dư đi đến bãi nuôi cá nhà anh nhìn xem, để coi cá của nhà anh mạnh hơn cá chỗ nhà tôi bao nhiêu.”

“Ha ha, anh mày chưa nói mạnh hơn bao nhiêu, chỉ nói là quy mô lớn chút. Mua bán không thành nhân nghĩa còn đó, anh mày chỉ kêu ông chủ trong thành phố đi qua nhìn xem, chứ có cướp mối làm ăn của chú em đâu.” Lý Tráng Tráng hơi chột dạ, bình thường cũng hơi sợ Lý Thanh Vân, ngượng ngùng cười một tiếng, không dám cãi lại.

Lý Thanh Vân nhặt mấy con cá thiếu vài miếng thịt ở trong lưới ra giao cho Lý Tiểu Trù xử lý, nói: “Mấy con cá này nấu riêng, tốt nhất dùng các cách làm khác nhau, chờ lát nữa tụi anh về nếm thử cá nấu chín. Hương vị của cá được nấu chín còn mạnh hơn cá sống mấy lần, tốt xấu của tay nghề cậu sẽ quyết định giá của cá này, cậu chú ý làm.”

“Yên tâm đi, anh Phúc Oa, tay nghề của em còn giỏi hơn của ông già nhà em nhiều lắm, anh cứ nhìn là được.” Nói xong, Lý Tiểu Trù trừng mắt lườm Lý Tráng Tráng, rồi mới ôm mấy con cá lớn hào hứng chạy trở về phòng bếp tạm thời của công trường.

“Ha ha, vậy giữa trưa tôi có lộc ăn! Trên xe tôi còn có hai chai Kiếm Nam Xuân Lam Kiều, đợi lát nữa xách xuống để cho mọi người nếm thử.” Dư Quân ở bên cạnh cẩn thận nhìn xem, phát hiện cậu chàng mập mới tới cũng sợ Lý Thanh Vân, nói lên ở trong nhóm bạn cùng lứa tuổi, Lý Thanh Vân vẫn tương đối có uy vọng, tính cách có vài phần mạnh mẽ, do đó về phương diện lời nói hành động sẽ kịp thời điều chỉnh, không cố chấp tranh cãi gì với người như vậy, để tránh dẫn đến phiền toái không cần thiết.

“Không cần, ở trong nhà tôi có tiểu ngũ lương thiêu đã cất giữ mười năm, hương vị kia mới xứng đôi với cá nuôi trong hồ nước.” Lý Thanh Vân ý ở ngoài lời là mùi vị của Kiếm Nam Xuân Lam Kiều không ngon, rượu đóng gói hơn hai trăm một chai trừ bỏ tinh dầu pha rượu ra, không có mùi rượu chân chính bao nhiêu.

Dư Quân thầm giật mình, cũng âm thầm không vui, cảm thấy Lý Thanh Vân quá điên, ngươi một thanh niên ở trong núi, bình thường nỡ lòng uống Kiếm Nam Xuân Lam Kiều hơn hai trăm một chai sao? Lại chê Lam Kiều cấp bậc thấp. Tiểu ngũ lương thiêu? Nghe tên rượu này đã biết nhất định là rượu từ xưởng nhỏ tự nấu, có thể tốt đi đâu chứ? Chờ lát nữa ta cũng muốn nếm thử xem, tiểu ngũ lương thiêu cất giữ mười năm ngươi nói rốt cuộc có vị như thế nào?

Mấy người đều có tâm tư, ngồi trên thùng xe máy ba bánh của Lý Tráng Tráng, đi thẳng về phía Bắc, cách hồ nước nhà Lý Thanh Vân có bốn năm dặm đường, nơi đó một mảng lớn vùng nước, hồ nước lớn nhỏ nhiều vô số kể, nhiều hơn hồ nước ở Nam địa rất nhiều. Có hồ nước là có chủ, có hồ nước thuộc sở hữu công trong thôn, nếu như muốn nhận thầu, có thể trả chút phí nhận thầu cho thôn, giá thấp đến kinh người.

Lý Thanh Vân muốn nhận thầu cũng sẽ không thể nhận thầu ở Bắc địa, hồ nước nhà hắn ở phía Nam, còn có mấy hồ nước lận, vòng quanh đằng sau đỉnh núi nhỏ, hình vòng tròn đứt quãng, nếu như muốn nhận thầu, có thể làm thông mấy hồ nước nhỏ, tạo thành nuôi dưỡng quy mô hóa.

Mới vừa tiến vào bãi nuôi cá của Lý Tráng Tráng, một cơn gió thổi tới, đã ngửi thấy mùi cá, điều này khiến cho Lý Thanh Vân có ngũ quan sâu sắc nhíu mày lại, chỉ bằng hoàn cảnh này còn không biết xấu hổ đi cạnh tranh mối làm ăn cá nước ngọt cực phẩm với mình sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất