Nông Gia Tiên Điền (Dịch)

Chương 95 Lão già gây chuyện xung quanh

Đáng tiếc võ đấu Lý Thanh Vân hy vọng không xảy ra, hai con chó săn rảnh rỗi đến ngứa răng cũng không thể thể thi triển thần công hộ chủ được, bí thư Hoàng và phu nhân vừa đi ra, phó trưởng trấn Hồng lại sợ đến mức hơi run rẩy, suýt nữa chân mềm.

Người như phó trưởng trấn Hồng, giỏi nhất luồn cúi, chẳng những biết rõ dáng vẻ của lãnh đạo mỗi một huyện, thành phố, kể cả dáng vẻ của lãnh đạo trên tỉnh đều nhớ rõ ràng. Dáng vẻ của bí thư Hoàng rất dễ nhận, bởi vì đã từng được người nhàm chán bình chọn là quan viên đẹp trai nhất toàn thành phố.

Bí thư Hoàng rất tức giận, lại có người quấy rầy mình uống rượu, thật sự không thể tha thứ được, bản thân đã hơn ba tháng không uống rượu rồi. Hôm nay được uống rượu ngon lâu năm như vậy, ai không để cho mình uống mình nóng nảy với kẻ đó.

“Đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cầm đao côn đến trong nhà dân chúng gây chuyện? Tiểu Chu, gọi điện thoại cho cục công an trong huyện, kêu bọn họ phái người đến điều tra.” Bí thư Hoàng nổi giận lên, đầy quan uy.

“Đừng gọi điện thoại, đây là hiểu lầm, đây là hiểu lầm, bọn tôi đi ngay! Lý Thanh Vân, chuyện giữa chúng ta xóa bỏ, cậu giải thích một chút cho bí thư Hoàng đi.” Phó trưởng trấn Hồng tuyệt đối sợ đến choáng váng, chỉ sợ thông minh hạ thấp mấy bậc, không nói nhận ra bí thư Hoàng còn tốt, vừa nói nhận ra, vậy chắc chắn là người trong thể chế.

“Hả? Lại nhận ra tôi?” Bí thư Hoàng hơi ngoài ý muốn, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân vội giải thích: “Đây là phó trưởng trấn Hồng Quý Thành của trấn Thanh Long, cháu của ông ta và du côn lưu manh trong thôn cướp tiền của tôi, sau khi báo cảnh sát, bị bắt tại trận. Đoán chừng Hồng Quý Thành biết cháu mình bị phạt tù, cho nên mới tới nhà gây chuyện.”

“Phó trưởng trấn của trấn Thanh Long? Sao giống như bọn lưu manh côn đồ vậy? Cầm đao côn đến nhà dân chúng gây sự?” Sắc mặt của bí thư Hoàng càng khó coi hơn, nói với thư ký ở bên cạnh đang định gọi điện thoại: “Tiểu Chu, tạm thời ghi nhớ chuyện này, chờ trở về kêu người điều tra kỹ lưỡng.”

Bởi vì phó trưởng trấn Hồng đến nhanh, đi cũng nhanh, về cơ bản không ảnh hưởng đến khẩu vị của mọi người. Nhưng ba mẹ của Lý Thanh Vân lần đầu tiên nghe nói con trai bị người đánh cướp, lo lắng không thôi, nghe hắn giải thích một lần mới yên tâm, hóa ra chỉ bị bắt chẹt, không bị thương và bị đánh. Đương nhiên, cố tình cướp tiền ở máy ATM tự động, tuyệt đối là cướp bóc.

Trong thôn có người xem náo nhiệt, lúc này mới nghe nói Lý Thanh Vân đã đưa cháu của phó trưởng trấn Hồng vào trong tù, lưu manh Lý Khoát Tử ở trong thôn cũng bị bắt, thật sự quá sung sướng, không ít nhà lại còn đốt pháo. Nói đốt pháo thì hơi khoa trương, đoán chừng là người từng ăn thiệt chỗ Lý Khoát Tử, không có chỗ nói lý lẽ, hiện giờ nghe nói Lý Khoát Tử khả năng bị tù mười năm, vui vẻ quá đáng.

Sau khi ăn xong dẫn bọn họ đi câu cá, người trong thôn sáp lại hỏi lung tung, xác nhận Lý Khoát Tử bị giam, ai nấy đều hưng phấn, khen ngợi Lý Thanh Vân lợi hại, nói hắn còn lợi hại hơn cả đồn trưởng đồn công an, vừa mới về thôn không bao lâu đã đưa lũ lưu manh côn đồ làm hại một phương vào trong ngục.

Lý Thanh Vân cười đáp lại, nói mình cũng là người bị hại, suýt nữa bị cướp bóc, là cảnh sát trong huyện lợi hại, bắt được đám người Lý Khoát Tử, Hồng Tiêu, chứng cứ vô cùng xác thực, vì thế mới có hình phạt.

Người trong thôn lại mặc kệ, vẫn khen ngợi hắn lợi hại. Nhưng điều này cách chân tướng không xa, đúng là Lý Thanh Vân đã đào một cái hố để cho đám người Lý Khoát Tử, Hồng Tiêu nhảy xuống.

Chọn một nơi, Lý Thanh Vân câu cá buổi trưa với bọn họ, bên chỗ ba mẹ có hai người bạn giúp đỡ, vận chuyển vôi bột đến, rắc vào trong hồ nước là được.

Trước khi rời đi, Lý Thanh Vân cảm thấy bí thư Hoàng giúp đỡ mình một ơn lớn, cho nên hái cho bọn họ một túi dưa lê, bỏ vào một thùng cá chạch lớn, hai con cá quả. Lễ vật người ta mang đến cũng rất đáng tiền, bản thân không thể quá keo kiệt được. Đôi bên đều rất vừa lòng, xem như ai nấy đều hoan hỉ.

Vốn không có việc gì, đang định tiễn đoàn người bí thư Hoàng lên xe. Nhưng ông bà nội của Lý Thanh Vân, vợ chồng Tôn Đại Kỳ, bốn ông bà già đi dạo, lại dạo đến bên cạnh ao cá.

Lý Thanh Vân cũng không định giới thiệu bọn họ, dù sao không phải người cùng một thế giới. Vốn định tiễn đoàn người bí thư Hoàng lên xe rồi chào hỏi bốn ông bà.

Nhưng mà Tôn Đại Kỳ miệng tiện, chỉ vào bí thư Hoàng gầy gò yếu ớt, kêu gào lên với Lý Xuân Thu: “Lý lão nhị, không phải ông có năng lực sao? Hôm nay tôi cũng thử thách ông, ông có thể chữa khỏi cho kẻ đã bị tửu sắc vét sạch thân thể kia không? Nếu như ông có thể chữa khỏi cho kẻ bị bệnh nguy kịch này, tôi sẽ phục ông!”

Lý Xuân Thu nổi giận nói: “Tôn Đại Kỳ, ông mở miệng tích chút khẩu đức, tuy rằng ông có thể nhìn thấu hư thực của bệnh nhân, nhưng ở dưới tình huống trước mặt mọi người, ông nói vậy kêu người ta tiếp nhận sao nổi? Hơn nữa, tôi nói mình có năng lực khi nào? Thầy thuốc lòng ba mẹ, chữa được hay không đều sẽ dốc sức, đâu có cách nói khoe khoang?”

Hai ông già ở kia gây gổ, nhưng lại chọc tức bí thư Hoàng, có điều hắn trở ngại thân phận, không tiện vạch mặt, Hoàng phu nhân lại không có cố kỵ này, lập tức giận dữ nói: “Hai ông nói gì vậy hả? Ai tửu sắc vét sạch thân thể chứ? Lão Hoàng nhà tôi là công việc mệt nhọc, nhớ năm đó khi chống lũ cứu nguy, đó là bảy ngày bảy đêm không ngủ! Hai ông có biết không hả? Nếu như không phải nhìn thấy các ông đều đã lớn tuổi, thật sự không để yên cho các ông đâu!”

Tôn Đại Kỳ không biết mình nói chuyện khiến người ta ghét bỏ bao nhiêu, vẫn lấy dáng vẻ thế ngoại cao nhân thét to: “Đừng giấu bệnh sợ thầy, cô có biết vị này là ai không? Ông ta là thần y Lý Xuân Thu nổi danh khắp Xuyên Thục. Có bệnh nhanh tìm ông ấy chữa trị, trị được sớm, có lẽ còn có hy vọng chữa khỏi. Bằng không, dựa vào trụ cột hiện giờ của cậu ta, ba ngày hai đầu chạy vào bệnh viện, ăn cơm không ngon, ngủ không ngủ được, chuyện phòng the bất lực, có tâm nhưng vô lực…”

“Ông nói bậy!” Hoàng phu nhân tức giận đến mặt đỏ bừng, nhưng lại âm thầm lấy làm kinh hãi, bởi vì bệnh tình của chồng mình bị lão già chán ghét này nói đúng cả.

“Có nói bậy hay không trong lòng cô hiểu rõ.” Tôn Đại Kỳ tỏ vẻ muốn ăn đòn, y võ đồng đạo, công phu của hắn tu luyện đến trình độ nhất định, tuy rằng không biết trị bệnh, nhưng lại có thể nhìn thấy tình hình của bệnh nhân, vừa nhìn là chuẩn.

Lý Xuân Thu tỏ vẻ bất đắc dĩ, không muốn để cho Tôn Đại Kỳ lại thét to nữa, vội vàng tiến lên trước, nói với Lý Thanh Vân: “Phúc Oa, đây là bạn của cháu sao? Nếu như vậy, đến trong y quán của ông kiểm tra xem, nếu không phải, vậy kêu bọn họ về nhanh đi, đừng chấp nhặt với Tôn lão đầu, đầu óc ông ấy không dùng được.”

“Ông nội, ông nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bệnh của bạn cháu rất nghiêm trọng sao?” Lý Thanh Vân nhanh chóng dùng một câu nói ra quan hệ của mọi người, không muốn để cho xung đột thêm kịch tính.

“Ha ha, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, cháu hỏi bạn cháu trước đi đã rồi nói.” Lý Xuân Thu biết có vài bệnh nhân rất sĩ diện, cũng không nói ra, chỉ nhìn bí thư Hoàng.

Bí thư Hoàng bị nói đến chột dạ trong lòng, đúng là những câu đâm vào trong lòng hắn, muốn thừa nhận bản thân thật sự có bệnh, như vậy quá mất mặt, gì mà có lòng nhưng vô lực, chuyện phòng the bất lực… lão già đen gầy kia quá xấu, thật sự có thể kéo ra bắn chết.

Nhưng Hoàng phu nhân lại cho hắn một ánh mắt, hai người cùng nhau chui vào trong xe, sau đó nói mấy câu gì đó với thư ký Chu.

Thư ký Chu xấu hổ đến chết được, không biết nên nghe hay không, tuy nhiên hắn nhận được chỉ thị của lãnh đạo, nói là muốn đi y quán của ông nội Lý Thanh Vân kiểm tra xem.

Lý Thanh Vân chẳng những cảm thấy răng đau, lập tức kể cả trứng đều đau. Đều là chuyện gì chứ, mấy ông bà già ra ngoài đi dạo, cũng có thể gây chuyện.

Nhưng Lý Thanh Vân không tiện oán trách Tôn Đại Kỳ nhiều chuyện, dù sao hắn coi như là nửa sư phụ của mình. Còn bà Phó thì không để yên cho Tôn Đại Kỳ, nhéo lỗ tai lão đầu, đang dạy dỗ hắn không biết nói chuyện.

Đành chịu, Lý Thanh Vân nói địa chỉ y quán cho thư ký Chu, kêu bọn họ đến y quán trước chờ, mình lái xe đưa mấy ông bà lên thị trấn, chỉ là chuyện chân trước chân sau, sẽ không để cho bọn họ đợi lâu.

Thư ký Chu gật đầu, lên xe, sau đó nhanh chóng lái đi.

Lý Thanh Vân lái xe bán tải của mình qua, kêu bốn ông bà lên xe, ở trên xe, hắn nói thân phận của bí thư Hoàng ra.

Lý Xuân Thu gật đầu, không tỏ vẻ gì. Tôn Đại Kỳ càng lạnh nhạt, không hề cảm thấy lời mình mới vừa nói có gì quá đáng. Chỉ có bà nội của Lý Thanh Vân là kinh ngạc, lại hỏi hắn, tại sao kết bạn với bí thư Hoàng, thân phận chênh lệch quá lớn, đừng bị người khác lợi dụng.

Hay rồi, bốn ông bà này đều là kẻ dở hơi, cũng không biết thật sự là kiến thức rộng rãi, hay là có chuyện gì, vốn không coi trọng phó thư ký thành ủy của thành phố mình. So sánh ra, ngược lại bản thân chuyện bé xé ra to, giống như kẻ quê mùa chưa từng trải việc đời vậy.

Khi đuổi tới y quán, ba người đang cung kính đứng ở trước cửa, vẻ mặt chờ mong, không còn trạng thái xấu hổ nóng giận mới vừa rồi nữa.

“Bác sĩ Lý, ngài đã về. Ngài thật sự có thể chữa khỏi bệnh của chồng tôi sao?” Hoàng phu nhân lại sử dụng kính ngữ, chuyện này rất hiếm gặp.

“Yên tâm, hơn 40 tuổi, dương khí chưa suy, còn có thể chữa được, chờ tôi bắt mạch xong mới có thể xác định cần bao lâu.” Lý Xuân Thu rất lạnh nhạt, nếu như không phải Tôn Đại Kỳ gây sự, hắn tuyệt đối sẽ không cầu xin xem bệnh cho người ta, đây là quy củ của hắn.

Vợ chồng bí thư Hoàng đi vào theo Lý Xuân Thu, Lý Thanh Vân không định đi vào góp vui, còn thư ký Chu giống như đã sớm nhận được chỉ thị, không cần đi vào theo.

Đầu tiên là trầm mặc một trận, thư ký Chu do dự hồi lâu mới hỏi: “Ông nội cậu thật sự là danh y hả? Sẽ không… sẽ không phải là kiểu gạt người kia đấy chứ? Cậu đừng trách tôi đa nghi, bởi vì bí thư Hoàng người này… không biết đã bị lừa bao nhiêu lần rồi, mỗi lần nghe nói có hy vọng chữa khỏi, phu nhân lãnh đạo không quan tâm đến chi phí chữa bệnh nhiều bao nhiêu, đều sẽ chạy tới thử một lần. Kết quả hiện giờ vẫn thường xuyên vào bệnh viện…”

“Tuy rằng tôi biết rõ ông nội của tôi rất có năng lực, nhưng tôi cũng không dám bảo đảm chắc chắn có thể chữa trị khỏi cho bí thư Hoàng. Thôi, tôi cũng vào nhìn xem, bằng không thật sự không yên tâm.” Trì hoãn hồi lâu, lời nên nói đoán chừng đều đã nói, không cần lo lắng riêng tư của bí thư Hoàng bị người nghe thấy.

Quả nhiên, khi đi vào, Lý Xuân Thu đang thi châm cho bí thư Hoàng, trong miệng còn đang lẩm bẩm gì đó.

“Thân thể này của cậu âm dương hỗn loạn, trong ngoài mất cân đối, đã không thể dùng thuốc, hiện giờ cho dù uống thuốc gì, toàn bộ đều dừng. Bảy ngày đầu tôi chỉ thi châm cho cậu, nhìn xem tình huống lại dùng thuốc. Trời tối mỗi ngày đến đây một lần, không thể gián đoạn.” Trong lúc nói chuyện, đã ghim đầy kim lên trên thân bí thư Hoàng.

Hoàng phu nhân ở bên cạnh khẩn trương nói: “Đã nghiêm trọng như vậy sao? Nhưng trái tim của lão Hoàng không tốt, xuất huyết não cũng có vấn đề, thật sự có thể dừng thuốc sao? Dừng thuốc, sẽ không có vấn đề gì sao?”

“Muốn điều trị ở chỗ của tôi, vậy thì nghe lời tôi nói.” Ở phương diện điều trị, Lý Xuân Thu vẫn tương đối bá đạo, không cho phép người khác hoài nghi thủ đoạn khám và chữa bệnh của mình.

Lúc này Hoàng phu nhân không hung hãn nữa, ngược lại hơi thấp kém, khúm núm: “Được được, vậy một tuần cần bao nhiêu tiền, tôi giao tiền cho ông trước…”

Lý Xuân Thu thi xong châm, không kiên nhẫn khoát tay: “Chữa khỏi bệnh lại trả tiền cũng không muộn! Về sau khi tôi thi châm, đừng nói chuyện ở trước mặt tôi. Haizzz, thân thể trống rỗng như vậy, mới ghim được vài phút, đã đổ mồ hôi toàn thân! Lại kiên trì thêm năm phút nữa, bằng không sẽ không phát huy hiệu quả. Phúc Oa, đi rót cho ông Hoàng đây chén nước!”

Toàn thân bí thư Hoàng đều là kim, không dám nói lời nào, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng hắn đã có vài phần tin tưởng y thuật của Lý Xuân Thu, bởi vì từ đầu đến cuối, cho đến bây giờ đều không nói chi phí khám chữa bệnh bao nhiêu, vợ mình chủ động đề cập đến, ngược lại bị răn dạy, hành vi như vậy thật sự có phong phạm của thần y.

Lý Thanh Vân đáp lời, đi sang phòng bên cạnh lấy bình rót nước.

Hắn vốn định đổ nước tinh khiết bình thường, nhưng nghĩ tới thân thể suy yếu không chịu nổi của bí thư Hoàng, sợ ông nội trị liệu bất lực, ngược lại đắc tội Hoàng phu nhân đang hy vọng đầy lòng. Cho nên hắn dứt khoát cắn răng, rót cho đối phương một chén nước suối không gian, nếu như có thể chữa khỏi, coi như kết giao với quyền quý, nếu như không chữa khỏi, vậy cũng đành chịu, nước suối không gian quý giá không thể lại cho đối phương dùng được nữa.

Rót nước xong, bưng cho bí thư Hoàng, toàn thân là kim, cũng không ảnh hưởng đến hắn uống nước.

Bí thư Hoàng cũng khát, một hơi uống xong, ừng ực, không dư thừa một giọt, chỉ cảm thấy nước hôm nay vô cùng dễ uống, uống vào trong bụng, có một cảm giác kỳ quái, giống như dầu bôi trơn, hòa dịu thân thể rách nát này, rất nhiều chỗ đau nhức tắc nghẽn lại có cảm giác rộng mở trong sáng.

Trong lúc này, mồ hôi đổ ra tràn ngập vị hôi chua, màu mồ hôi cũng biến thành màu vàng xám.

Lý Xuân Thu nhìn thấy, khẽ nhíu mày, nghi ngờ quét nhìn Lý Thanh Vân, sau đó cầm cổ tay bí thư Hoàng, lại bắt mạch cho hắn.

Chỉ chừng mười mấy giây, Lý Xuân Thu đã thả lỏng tay ra, bắt đầu rút kim cho hắn, nói: “Tình huống còn tốt hơn dự tính của tôi, có lẽ không cần uống thuốc, châm cứu một tuần là có thể khỏi hẳn. Rút kim xong, đi ra đằng sau tắm rửa, trở về nhà ngủ ngon một giấc, ngày mai nói cho tôi biết phản ứng thân thể.”

“Cứ như vậy, có thể chữa khỏi?” Hoàng phu nhân 100% không tin, trừng lớn mắt.

Còn bí thư Hoàng lại cảm thấy thân thể tốt lạ kỳ, giống như hơi sức đã biến mất nhiều năm đột nhiên khôi phục, rút kim xong đứng dậy, vung cánh tay vài cái, giống như toàn thân có hơi sức dùng không hết, cũng không quan tâm đến mùi vị khác thường ở trên người, mừng rỡ kêu lên: “Thần y, thật sự là thần y, cảm giác đột nhiên trẻ ra mười tuổi, toàn thân vô cùng thoải mái, ngực không chướng, bụng không đau!”

Lý Xuân Thu lại thở dài một tiếng, nói: “Được rồi, hôm nay tạm thời đến đây. Phúc Oa, dẫn bạn cháu ra đằng sau tắm rửa. Ngày mai rảnh rỗi thì đến chỗ ông một chuyến, ông có lời muốn nói với cháu.”

Lý Thanh Vân nhếch miệng, chẳng lẽ ông nội thấy được bí mật của nước sao? Nhưng sự tồn tại của tiểu không gian rất huyền ảo, người bình thường nghĩ đều không nghĩ đến, tới lúc đó tùy tiện bịa lý do, hy vọng có thể lừa đảo được.

Bí thư Hoàng tắm xong đi ra, chính thức bái tạ Lý Xuân Thu, giọng điệu nói chuyện với Lý Thanh Vân cũng thân thiết không ít. Chờ khi ra cửa, hắn chủ động nói ra tên của mình, lại cho phương thức liên lạc riêng, nói Lý Thanh Vân là ngôi sao may mắn của hắn, còn nói chờ ngày bệnh khỏi hẳn sẽ lại chính thức bái tạ cả nhà Lý Thanh Vân.

Lý Thanh Vân nhìn theo chiếc Audi A8 của bọn họ rời đi, nhún vai, bất đắc dĩ thầm nghĩ, bận rộn một ngày, thu hoạch duy nhất có lẽ là biết số điện thoại riêng của bí thư Hoàng, a, còn biết tên hắn là Hoàng Minh Nghĩa, cái tên chỉ cần lật xem báo chí của thành phố là có thể biết.

Trên đường lái xe về nhà, nhìn thấy một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cõng theo một đống hành lý, đằng sau còn có một cô bé bốn năm tuổi đáng yêu, cực kỳ mỏi mệt đi trên đường núi.

Lý Thanh Vân không biết cô bé này, vô cùng lạ mặt, nhưng người đàn ông kia thì lại là anh họ của hắn, hai vợ chồng vẫn luôn làm công ở phía Nam, sao lại về vào thời gian này chứ? Còn một mình mang theo con gái về quê?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất