Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài Rồi Phải Làm Sao Đây? (Dịch)

Chương 18: Thiên giới của ngươi (2)

Chương 18: Thiên giới của ngươi (2)


"Ngươi đang nhìn gì thế?" Âm thanh của Thu Vô Tế giống như đến từ chín tầng địa ngục: "Ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao?"
Sở Qua rốt cục thở dài, mở miệng nói: "Luận việc không luận tâm, trong thế giới kia của cô, người có dâm ý với cô không có một vạn cũng có tám ngàn, chỉ nói đến việc một đám đệ tử tông môn nhìn cô với ánh mắt né tránh, chẳng lẽ cô sẽ giết toàn bộ sao?"
"Bọn chúng sao có thể so sánh với ngươi được?"
Mục đích của ngươi từ khi bắt đầu viết đã là hèn mọn, hơn nữa còn có khả năng trực tiếp áp đặt suy nghĩ của ta, vạn nhất ngươi thực sự viết ta yêu ngươi? Lời này Thu Vô Tế không nói ra, nàng vốn sợ con hàng này trước kia không nghĩ tới, ngược lại bị nhắc nhở đây.
Sở Qua nói: "Kỳ thực, cứ xem như bản ý của ta viết về ngươi không thuần túy, vậy thì đã sao? Ta vốn không biết ngươi có thể trở thành một người thật, chỉ đơn giản là ảo tưởng mà thôi, chẳng lẽ là sai sao... giống như những gì trước kia ta đã nói, trước đây có thể là đúng, nhưng sau này ta sẽ xem ngươi như người thật mà tôn trọng, những sự việc mà ngươi lo lắng ... sẽ không phát sinh."
Được lắm, còn sợ nhắc nhở hắn, kỳ thực lòng hắn sáng như gương, sớm đã biết tự mình sợ điều gì.
Thu Vô Tế đột nhiên cảm giác được, vị này không chỉ có thể hiểu rõ bản thân, hắn rất thông minh, tâm tư thông thấu.
Sở Qua lại lần nữa vụng trộm nhìn nàng một cái, không biết rõ đây có được coi là qua ải hay không. Kỳ thực lời nói này còn có một hàm ý khác: Ta xác thực có ý với ngươi, nếu coi là người thật, ta sẽ không viết, nhưng sẽ cưa.
Chính bản thân của Sở Qua cũng không biết mình có ý định cưa nàng hay không, có lẽ giống như Trương Kỳ Nhân nói, có lẽ chỉ là thèm mà thôi, việc đó rất bình thường, thích hay không thích, ai có thể nói rõ được? Vả lại, nếu thực sự cưa người mà mình đã viết ra, đó cũng khoa trương như việc người khác xem người giấy là vợ mình, Sở Qua cũng không biết cái này có bị xem là biến thái hay không.
Cảm thấy Thu Vô Tế dường như đã không còn gì để nói, Sở Qua rốt cục cũng từ từ bò dậy, nhìn xem thời gian đã 8 giờ tối.
Cả ngày nay cũng chưa ăn cơm! Sở Qua đói đến nỗi bụng sôi sùng sục, bất đắc dĩ nói: "Ta không biết rõ bây giờ ngươi ở trạng thái này có muốn ăn gì hay không, dù sao ta cũng đã đói chịu không nổi, muốn ăn cơm. Ngươi có muốn cùng ta... ra ngoài nhìn một chút cái thế giới hoàn toàn mới này?"
Thu Vô Tế không nói gì, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ngoại trừ để gã khốn nạn này không được viết nàng yêu bất cứ nam nhân nào ra, phá giới đến đây thì phải để ý việc gì đầu tiên?
Đó chính là nhận biết cái thế giới hoàn toàn mới này.
Cái pháp bảo vuông vức kia, cái màn hình kỳ quái này, cái phòng ốc này không biết được cấu tạo ra sao, lại còn trang phục kỳ quái của Sở Qua.
Một người cầu đạo có lòng muốn du lịch vạn giới, để ý nhất chính là những thứ này. Chẳng lẽ lại cứ thích trốn khư khư trong một gian phòng nhỏ cùng một gã đàn ông dây dưa không rõ sao?
Sở Qua im lặng không lên tiếng, ấn vào thang máy, nhìn số tầng lầu của thang máy từ từ thay đổi, Thu Vô Tế ngược lại là nói chuyện trước: "Trang phục của ta rất không giống ngươi, ra ngoài sẽ có người kiểm tra không?"
Sở Qua thờ ơ lắc đầu: "Những năm này, người thích mặc hán phục ra đường rất nhiều, ngươi ngược lại là cẩn thận có người hỏi ngươi bộ này quá đẹp mua ở đâu... được rồi, người cũng quá đẹp mua không nổi."
Thu Vô Tế: "..."
Tiến vào thang máy, trong mắt Thu Vô Tế có một chút ý ngạc nhiên nho nhỏ, không nói gì. Những công nhân người phàm dùng bàn tời kéo hàng hóa lên xuống cũng không phải là chưa thấy qua... mặc dù thứ đồ chơi bằng năng lượng này dùng có chút kỳ quái.
Đi trong khu cư xá, Thu Vô Tế đảo mắt nhìn nhà cao tầng bốn phía, cái cảm giác áp bức ngột ngạt khiến nàng không được thoải mái. Cái thế giới này có chút kỳ quái, linh khí rất mỏng manh, xung quanh bất luận là nhân loại hay đồ vật, cũng đều không có bất kỳ dấu hiệu gì là cần đến linh khí.
Không có linh khí, cái này chỉ là phàm tục? Đích đến cuối cùng của việc mình phá giới phi thăng chẳng lẽ lại là một nơi phàm tục?
Ra khỏi khu cư xá, Thu Vô Tế bỗng nhiên dừng bước.
Dường như mở ra một cửa sổ bên trong mật thất đang bế quan, thế là mây tan trăng tỏ, toàn bộ hào quang của bầu trời đang mở ra trước mắt.
Đèn neon khắp sáng cả tòa thành thị, ở đây ban đêm cũng giống như ban ngày. trên đường cái rộng rãi, từng chiếc xe sắt nhanh chóng xuyên thẳng qua, cầu lớn vượt sông xuyên suốt nam bắc, sâu thẳm trong không trung dường như có cái gì đó đang bay trên cao.
Lại có người cầm một khối vuông nhỏ, tựa hồ đang trò chuyện cùng người khác. Đây chính là truyền âm vạn dặm sao?
Có người "Tách" một tiếng, đang chụp ảnh với đồ ăn của quán bên đường, đây chính là nhíp hồn lưu ảnh?
Có người "pặc" một tiếng, đốt cháy cuộn giấy đang ngậm trong miệng. Là khống hỏa chi thuật sao?
Nhưng mà...
Không có linh khí.
Không có linh khí.
Một đám người trần tục, đang là những việc mà chỉ có tiên gia mới có thể làm được?
Không đúng... tiên gia có tồn tại hay không cũng là rất khó nói, đó chỉ là câu chuyện của gã nam nhân bên cạnh viết ra mà thôi.
Tại đây... mới là sự thật.
Thu Vô Tế sau khi nhìn thấy tất cả những đồ vật xa lạ kia, dường như có chút mơ màng, không có bất cứ một thứ đồ nào quen thuộc, dường như mỗi một sự việc đều là rất khó lý giải.
Giống như nữ hài tử vừa mới đi ngang qua kia, đôi chân dài trắng nõn lộ liễu bên ngoài, rất giống với những yêu nữ trong ma đạo, nhưng những người đi đường lại làm như không thấy.
Nơi đây là âm gian hay sao?
Nàng đột nhiên cảm thấy... bản thân tự mình căn bản vốn không thuộc về nơi này.
"Tha hương dị khách, mê mang rồi sao? Muốn rút lui sao? Nếu là như vậy, còn nói gì đến việc thăm dò chư thiên." Bên người truyền đến âm thanh của Sở Qua: "Tự mình nghiệm lấy đi... đây chính là thiên giới của ngươi."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất