Chương 21: Từ giờ trở đi
Thu Vô Tế thấy hắn xóa bỏ phần diễn biến của mình và nhân vật chính gặp nhau, ánh mắt càng trở nên nhu hòa hơn.
Có lẽ dụng ý ban đầu của hắn rất hèn mọn, nhưng cũng chính như hắn đã nói,"Về sau chúng ta cùng nhau thương lượng", hắn đang làm như thế.
Thu Vô Tế cảm thấy việc sửa văn trước đó của hắn là do mình uy hiếp, nhưng cảm giác gặp nhau lần này thật không giống, dường như chính bản thân hắn muốn làm như vậy.
Bởi vì "Đây là cuộc đời của cô."
Sở Qua không tiếp tục điều chỉnh những bản thảo phía sau, mà trực tiếp bắt đầu viết một chương mới, hắn cảm thấy bản thảo tiếp theo sau đó cũng không có gì để sửa, nữ nhân vật chính đang đứng ngay sau lưng hắn, không hài lòng lại phải đổi, vậy còn sửa gì nữa mà sửa? Dù có xin nghỉ cũng chỉ được một ngày, ngày mai nếu còn không đăng chương mới thì mới là xong đời, viết trước rồi hẳn tính.
Cái hắn viết chính là kịch bản sau khi Thu Vô Tế trúng độc, đây chỉ là một phó bản, nội dung phó bản vẫn có một ít, tối thiểu cũng phải mười mấy chương sau mới trúng độc. Xác định nội dung, cũng không phải cái gì rất khó suy nghĩ hoặc là những hạng mục tình cảm gút mắc gì.
Sở Qua đánh chữ như bay, rất nhanh liền đắm chiềm vào đó, ngay cả việc Thu Vô Tế đứng sau lưng cũng quên mất.
Thu Vô Tế liền đứng phía sau nhìn xem, nhìn thấy dòng chữ trên màn hình hiển hiện "Thu Vô Tế thản nhiên nói","Thu Vô Tế đạp nguyệt mà đi, tay áo bồng bềnh" những lời này khiến nàng cảm thấy xấu hổ và quái dị, nàng đang nghĩ nếu sau khi trở về phải nói những lời này, lúc phải làm những động tác này, có thể ngại đến nỗi từ trên trời rơi xuống hay không.
Lại nghĩ nếu như mình nhất quyết không nói những lời đó thì sao? Thời điểm đạp nguyệt bay đi nhất định ấn tay áo xuống không cho bay bồng bềnh thì sao?
Đây có được xem là một vòng thi hay không? Khả năng là không, sự kiện lớn có lẽ sẽ đối ứng, loại chi tiết nhỏ này chưa chắc đều sẽ như vậy. có lẽ hắn viết những cử động của người khác sẽ đúng, nhưng mình đã phá giới là thật, cử động không hoàn toàn phụ thuộc vào việc khống chế của hắn, vậy hiển nhiên là không có khả năng hoàn toàn phải làm đúng như vậy.
Tựa như việc mình đang làm bây giờ cũng không phải hắn viết.
Nhìn bộ dạng say sưa viết của Sở Qua, Thu Vô Tế cũng không lên tiếng quấy rầy nữa. Nàng nhìn quanh gian phòng một chút, quay người đi ra ngoài.
Bên cạnh có một phòng ngủ, Thu Vô Tế nhớ rõ lần trước khi đến đây cảm giác bên này cũng có người ở, nhưng hôm nay liền trống trơn như vậy, ngay cả rèm cửa cũng không còn, trên bàn còn lưu lại những ly tách v. . v... như là những vết tích từng có người sinh sống tại đây.
Là hôm nay mới dọn đi sao?
Cho nên hắn mới cảm thấy buồn tẻ? Cho nên "Tới thật tốt, cảm ơn cô"?
Thu Vô Tế nhếch miệng, viết ra một nữ nhân vật chính để chơi với mình, quả thực là biến thái. Đúng rồi, những cách chơi biến thái của những tu sĩ ma đạo kia, đều là do hắn viết ra, trong óc hắn đều đang nghĩ những cái gì thế không biết, đúng là buồn nôn.
Thu Vô Tế lắc đầu, ra khỏi phòng ngủ. Đứng ở ngoài cửa nhìn theo bóng lưng đang sáng tác của Sở Qua, thân hình cao lớn vốn có kia, lúc này cảm giác có hơi còng xuống.
Hắn phải ăn cơm...
Chẳng qua cũng chỉ vì cuộc sống mà thôi.
Đêm khuya tĩnh lặng, ánh trăng như nước xuyên thấu cửa sổ soi vào trong phòng khách, tác giả đang viết về nữ chính, nữ chính lại đang đứng dưới trăng nhìn hắn.
"Keng!"
Đồng hồ treo tường chỉ đúng 0 giờ.
Sở Qua như bừng tỉnh lại, mới nhớ đến trong nhà còn có một nữ chính, hắn quay đầu tìm kiếm, liền trông thấy Thu Vô Tế đang đứng trong phòng khách, yên lặng nhìn hắn.
Bộ pháp y trang trọng của tông chủ kia không biết đã được đổi từ lúc nào, chỉ còn lại một bộ áo võ sĩ màu xanh nhạt trong rất bình thường, đơn giản thuần khiết, càng lộ rõ vẻ đẹp của nàng.
Tựa như một thần nữ vốn nên ở trong cung điện xa xôi kia, bỗng nhiên hóa thân thành người phàm giáng trần xuống nhân gian.
Trái tim của Sở Qua bất giác nhảy thót một cái, ra vẻ bình tĩnh mở miệng: "Cứ đứng đấy như thế làm gì, cô cũng có thể vì mình tìm một chút chuyện để làm."
Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Tĩnh tư, tu hành."
"Cũng đúng, người tu tiên giỏi nhất là kiềm chế tính khí." Sở Qua đứng dậy, cười nói: "Cô yên tĩnh đứng trước cửa sổ, vọng nguyệt hoài thu, vốn là quang cảnh đẹp nhất trong sách."
Thu Vô Tế không đáp lời, dù sao thì cái đẹp mà con hàng này viết cũng không có ý tốt gì, viết càng đẹp vì muốn đẩy ngã càng sảng khoái mà thôi.
Thật buồn nôn.
Nàng chỉ muốn hỏi: "Chính ta có thể làm được gì, ta nhìn cái gì cũng có vẻ mới lạ, đều cần có người giảng giải một hai, chẳng lẽ lại giống như lần trước, dùng thần niệm cùng linh lực để đi phân tích cấu tạo của đồ vật, vạn nhất làm hư..."
Nàng dừng một chút, mỉm cười: "Ngươi cũng đâu dư dả gì."
Sở Qua lệ rơi đầy mặt.
Nếu không phải thế sao có thể xem là nữ nhân mà bản thân đã trút hết tất cả ảo tưởng tốt đẹp đây?
Khâu quan trọng nhất là đối với người bình thường có lòng thương xót và đồng cảm, chứ không phải ỷ vào bản thân mình là một tu hành giả, ra vẻ ban phát mà nhìn vào chúng sinh vạn vật, tự cho là đúng.
Nhưng đây chỉ là đối với người bình thường, nếu là đối với cường giả, nàng cũng có thể rất hung ác.
Cũng không biết rõ, trong hiện thực có dạng nữ nhân như vậy hay không, nhưng bắt đầu từ lúc nàng từ trong sách chạy ra thì đã có.
Tâm trạng Sở Qua cũng đã tốt hơn mấy phần, suy tính một hồi, vỗ tay nói: "Cô muốn hiểu về thế giới này, phải tấn công hai mặt. Muốn hiểu về thế giới, trước phải xem sách sử, còn muốn biết về hiện thực bên ngoài, thì nên xem phim."
Đến lúc đó, tôi thì gõ chữ, cô thì đọc sách xem phim, cái này có phải hay không có điểm giống với... ừm...
Thu Vô Tế lại hỏi: "Đọc sách sử ta có thể hiểu được, nhưng xem phim là có ý gì?"
Trong phòng khách có chiếc tivi, là của khách thuê phòng tự trang bị, lúc kéo băng thông Sở Qua còn được tặng thêm một cái tv box, chỉ là Sở Qua cùng Trương Kỳ Nhân đều chưa hề dùng đến- muốn xem phim trực tiếp lên mạng xem là được rồi, ai mà xem ti vi chứ, huống chi bọn hắn xem phim cũng không nhiều, phim hành động island có tính không?
Sở Qua mở ti vi, nhất thời cũng có chút đau dái.
Hắn cũng không biết nên chọn bộ phim nào mới phù hợp.
Liền tiện tay chọn lại một cái xem có thể dùng được hay không rồi hẳn tính...
Kết quả là vừa mới bấm vào, ca khúc chủ đề cũng vừa vang lên, âm thanh lạnh lùng của Thu Vô Tế truyền đến: "Đây là... lưu ảnh kính? Hay là câu hồn nhíp phách, giam giữ linh hồn?"
Trí tưởng tượng của cô đúng là phi thường. Sở Qua quẹt mồ hôi, cũng may cái pháp bảo lưu ảnh kính này là chính hắn đã viết qua, nên hắn cũng không khó lắm để giải thích: "Đúng, cái này là lưu ảnh kính. Cái này tương đương với việc ghi lại hình ảnh trên sàn diễn, để cho người khác dù ở xa đến mấy cũng có thể xem được."
Thu Vô Tế giật mình: "Bảo vật hi hữu hiếm có như thế, lại dùng để làm loại việc nhàn chán như vậy sao?"
"... Cô cứ xem như bảo vật này ở đây, người ta vứt đầy đường là được."
"Nhưng tại sao những trang phục của nhân vật trong cái lưu ảnh kính này rất giống với ta, ngươi xác định đây là thế giới hiện thực bên ngoài sao?"
Sở Qua lúc này mới chú ý đến đây là một tác phẩm cải biên từ một văn học mạng nào đó, không khỏi cười nói: "Chọn sai... bất quá cái này đối với tôi và cô mà nói cũng có chút ý nghĩa, bởi đây chính là loại sách giống như của tôi được cải biên mà làm thành phim, giả thiết sách của tôi mà có người coi trọng làm thành phim, vậy chúng ta có thể thấy người khác đóng vai của cô trong đó."
"Ta mới không muốn người khác đóng vai ta, Thu Vô Tế càu nhàu một câu, vốn dĩ không thích xem người khác diễn kịch, giờ lại có chút hứng thú, loại sách giống như của Sở Qua sau khi được làm thành phim sẽ có bộ dạng như thế nào?
Kết quả xem không tới ba phút, sắc mặt Thu Vô Tế bỗng đen như đáy nồi.
Khúc dạo đầu trong phim chính là cảnh một nam một nữ đang lăn lộn trên giường, đang hôn nhau thắm thiết, gã nam nhân xé rách bộ y phục của nữ nhân kia, lộ ra bờ vai trắng như tuyết cùng xương quai xanh duyên dáng, nữ nhân kia cũng nhiệt liệt đáp trả, thở hổn hển.
Sở Qua trợn mắt há mồm vội lui về phía sau.
Tôi cũng không nghĩ tới sẽ là cái thứ này, phim gì thế không biết? Dùng tv box xem phim có ổn không nhỉ?
Văn học mạng của chúng tôi chỉ muốn hôn miệng thôi cũng phải hài hòa, phim này của ông làm sao trở thành như thế?
Âm thanh Thu Vô Tế giống như tịch nguyệt hàn sương: "Cho nên ngươi viết ta, chính là vì muốn như thế sao?"