Chương 22: Phim thần thoại lập công
Sắc mặt của Sở Qua bỗng trở nên đỏ tía.
Không sai, tôi viết ra cô kỳ thực là vì cái này, nói không chừng còn có cả đoạn này luôn đấy.
Nguyên nhân tôi tự thay mình vào nhân vật chính, chính là muốn cùng cô như vậy.
Cái này cho dù có bị đánh chết cũng không thể nào kêu oan.
Chăng qua bây giờ... không thể thay vào được nữa.
Tất cả cảm giác cùng với hỉ nộ ai lạc của nam chính kia, hắn đều không cảm nhận được, Thu Vô Tế lại đang đứng sờ sờ trước mặt hắn. Đây không phải là cảm giác thay thế.
Bây giờ nếu vẫn muốn viết về cô như thế, vậy đối tượng chỉ có thể là Sáng Thế Thần thật sự mà thôi...
Những ý nghĩ không ngừng xoay vòng trong đầu hắn, đương nhiên Sở Qua không dám trực tiếp nói như vậy, nhanh chóng ra vẻ chính nghĩa nghiêm túc: "Nói cái gì thế, cô cũng đã xem qua hai ba trăm chương trước của tôi, có loại tình tiết này sao? Văn chương của tôi kiên định với tình yêu trong sáng, bất quá đối tượng tình yêu trong sáng hơi nhiều một chút mà thôi! Cái loại phim heo này, tôi kiên quyết phê phán!"
Thu Vô Tế lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, trong lòng một chữ cũng không tin, còn nữa đối tượng nhiều một chút mà cũng là một việc chính đáng hay sao? Nàng cố nén xúc động để khỏi phải nện một đấm vào mặt hắn, thản nhiên nói: "Ta cảm thấy ta có thể ra ngoài đi dạo một chút, chưa hẳn là phải ở đây chờ ngươi giới thiệu, nhìn nhiều nghe nhiều, tự nhiên sẽ hiểu."
Sở Qua mặt không biểu tình, tắc bộ phim kia đi, tiện tay chọn một phim thần thoại kháng Nhật khác.
"Ầm Ầm!" Ánh lửa đại bác oanh tạc, khiến đôi mắt của Thu Vô Tế cũng trở nên rực đỏ.
Con ngươi nàng có chút co lại: "Cái... cái này cũng là diễn kịch sao?"
"Đây là diễn kịch, nhưng đời thật cũng có dạng này, vả lại đây chỉ là đang diễn các cuộc chiến tranh trước kia, những pháp bảo hiện tại so với trước còn hung tàn hơn nhiều. Cho nên cô cho rằng mình có thể hoành hành đương thời sao? Sở Qua bất đắc dĩ nói: "Nếu nguyên thân của cô tới đây không chừng sẽ đỡ hơn một chút, nhưng muốn hòa nhập vào thế giới này cũng tương đối khó, hơn phân nửa cũng chỉ có thể trốn lên ngọn núi nào đó để tu hành. Bây giờ chỉ là một cái phân hồn, mọi thứ lại không khớp với nhau, một khi xảy ra chuyện gì ta sợ cô bị người khác xem như hành tẩu 50 vạn trực tiếp bắt lại, muốn khóc cũng không kịp."
"Cái gì gọi là hành tẩu 50 vạn?"
"Gián điệp, gian tế, cô hiểu không?"
Thu Vô Tế đã hiểu, thì ra thế giới này cũng có chiến tranh giữa các nước với nhau.
Nàng nhất thời có một chút sầu lo.
Cũng như Sở Qua đã nói, bản thân nàng không hợp với nơi này, vậy không phải là quá giống gian tế rồi hay sao? Nếu là nguyên thân tới đây, dựa vào tu hành còn có thể xuất thần nhập quỷ không cần sợ hãi, bây giờ cái thân thể này làm sao có thể? Cái nòng pháo sắt thép kia 'ầm' một cái, dường như thật không thể chịu được.
Quả nhiên thiên giới chính là thiên giới a, không có linh khí cũng mạnh như vậy.
Sở Qua nhìn trộm nàng một cái, dường như đã lừa được nàng rồi thì phải? Nàng làm sao biết đại bác không thể tùy tiện sử dụng, đừng nói đại bác, cho dù là cảnh sát cũng không có súng, có súng cũng không có đạn.
Lại nói cũng không thể xem là lừa được, nếu quả thực làm lớn chuyện, nàng đích xác là không thể gánh được.
"Ô a!" Một gã cao to trong phim, nắm lấy thân thể của một quỷ tử,"xoẹt" một tiếng xé thành hai mảnh, máu tươi phun ra.
Thu Vô Tế mở to hai mắt nhìn, vô thức lui về phía sau nửa bước, cả tư thế phòng ngự cũng thiếu chút nữa bày ra.
Dựa vào pháp bảo thì thôi, tu hành nhục thân cũng có thể mạnh đến vậy sao?
Thế giới này thật là đáng sợ!
Càng đáng sợ hơn chính là chỉ đóng phim thôi mà các ngươi cũng có thể xé toẹt người khác! Lại nghĩ đến cái việc sinh hoạt vợ chồng kia cũng có thể tùy tiện cho người ta xem, cái này của các ngươi là tiên giới hay là ma giới vậy!
Sở Qua liếc mắt nhìn biểu tình kia của nàng, cố kìm nén để khỏi cười ra tiếng, đột nhiên nảy ra ý nghĩ...
"Không sai, tiên ma bất quá chỉ là một ý niệm, cô có thể xem nơi này là ma giới." Sở Qua nghiêm trang nói với nàng: "Bên ngoài rất nguy hiểm, cô bây giờ đừng chạy lung tung, khi nào nguyên thân của cô tới đây rồi hẳn tính."
Thu Vô Tế rất muốn nói một câu 'bản tọa thì sợ gì chứ' nhưng lời đến khóe miệng cuối cùng cũng không nói ra, chỉ nói: "Ta không xem cái này nữa, ta muốn xem lịch sử."
Phải tìm hiểu cái thế giới này từ đầu đến cuối rồi mới nói tiếp, cái này gọi là biết người biết ta.
Các ngươi biết xé người thành hai mảnh, chẳng lẽ bản tọa không biết sao?
Chết cũng kiêu ngạo... Sở Qua sớm đã nhận ra chút tâm tư đó của nàng, đương nhiên là hắn sẽ không lật tẩy. Hắn ngồi trở lại trước máy vi tính, rà soát một cái, 'Trước sau 5000 năm' cảm thấy cái này có vẻ thích hợp với nhận biết sơ sài của Thu Vô Tế, những thứ hắn tìm kiếm đều phải trả phí, Sở Qua hít một hơi, bây giờ các loại bảo hộ bản quyền càng ngày càng tốt, sao lại không tới lượt những văn học mạng chứ?
Hắn cũng rất vui lòng trả tiền cho việc đó, mở trang mạng sách cũ ra đặt một đơn hàng, nhân tiện còn đặt thêm một bộ Trung Quốc giản sử: "Chờ người ta giao sách đến vậy, đại khái cũng phải mất khoảng thời gian 2-3 ngày, bây giờ cũng không có cách nào khác."
Thu Vô Tế tò mò nhìn hắn thao tác: "Như vậy liền có người giao sách đến cho ngươi? Là vạn lý truyền niệm? Hay là phi kiếm truyền thư?"
"Không phải... ai nha, ma giới á, vẫn luôn có chút đặc biệt." Sở Qua đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, liền hỏi: "Cô bây giờ có thể dùng thần niệm lướt qua liền có thể nhớ được nội dung trong sách không? Theo lý mà nói, tu hành của cô coi như luyện khí, những tu sĩ luyện khí bình thường không thể tu thành thần niệm, nhưng cô có thần niệm trước rồi mới ngưng tụ ra thân thể này, cái này ta không biết rõ phải tính thế nào."
"Nếu số lượng từ không nhiều hẳn là có thể." Thu Vô Tế ngạc nhiên nói: "Ngươi hỏi cái này để làm gì?"
Sở Qua đương nhiên là mong nàng có thể ở lại đây lâu hơn một chút, nghiêng người dựa vào cửa sổ an nhàn mà đọc sách. Nếu chỉ dùng thần niệm quét qua là xong việc thì sẽ mất hứng biết bao?
Nghĩ tới việc đó ánh mắt Sở Qua có chút dao động.
Hiện tại đã gần 1 giờ đêm, cô nam quả nữ chung sống một phòng.
Phim thì nàng không xem, sách thì mới đặt đơn còn chưa gửi đến, đêm dài đằng đẵng, mọi người nên làm một chút gì đó?
Đôi mắt đẹp của Thu Vô Tế liếc xéo hắn, giống như cười lại không phải cười.
Sở Qua lúng túng rụt cổ lại, thôi thì đừng nghĩ đến chuyện đêm dài đằng đẵng nữa, ngược lại, nếu như nàng thật có thể ở đây lâu... nơi đây, hai phòng ngủ một phòng khách có phải hay không là vừa khéo?
Kỳ Nhân, đây không phải là ta có mới nới cũ đâu nha...
Lại nghe Thu Vô Tế nói: "Cứ tiếp thu không có chọn lọc như vậy, mất đi ý nghĩa của việc đọc lịch sử, chờ khi sách giao tới, ta từ từ xem cũng được... ta thấy nơi này của ngươi còn có phòng trống, thời gian này ta sẽ ở chỗ đó... ừm, làm phiền rồi."
"???" Cô cũng biết giành trả lời sao?
Sở Qua vừa vui mừng lại vừa buồn bực.
Theo hiểu biết của bản thân đối với nàng, nàng đối với việc sống chung một nhà với nam nhân cũng không nên chủ động như thế, vốn dĩ còn cho rằng bản thân sẽ tốn biết bao nhiêu lời lẽ để lừa nàng nữa cơ, đây là thế nào? Chẳng lẽ là câu 'muốn tìm cũng nên tìm Sáng Thế Thần" đang có hiệu lực? Hay là do bởi anh đây đẹp trai quá mức?
Ánh mắt Thu Vô Tế lóe lên một tia ranh mãnh, cuối cùng cũng có một lần để ngươi đoán không được rồi?
Lần này thì ta đoán được ngươi... cái tâm địa gian xảo của ngươi, muốn giữ ta lại ở chung với ngươi phải không? Đang tính xem dụ ta như thế nào?
Có gì đâu mà phải dụ, ở nơi này thì thế nào, sát vách mà thôi, cũng không phải chung một gian phòng, cái này so với ở phòng sát vách trong khách điếm có gì khác biệt lớn đâu? Đơn giản là lòng người thôi.
Vả lại ta cũng không sợ ngươi, có thể xé người khác thành hai mảnh cũng không phải là ngươi, ngươi mà dám động tay động chân, để xem ta có đánh chết ngươi hay không.
Nàng nhẹ nhàng nói: "Sắc mặt ngươi như thế có ý gì? Người tu đạo vốn không có nam nữ chi ý, nếu không phải do cái phụ thần hèn mọn kia âm thầm điều khiển, Thu Vô Tế ta vốn dĩ là làm bạn với mây gió, trăng sao. Bây giờ chẳng qua là ở sát vách, tự lo tiền đồ, tấm lòng rộng mở, cần chi để lòng?"
Nói xong liền đi thẳng vào phòng nằm nghỉ.
Sở Qua ở phía sau hô: "Trong đó còn chưa có chăn nệm."
Đã thấy Thu Vô Tế ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt nhập định, không nói thêm gì nữa.
Sở Qua ngây ngốc trở về phòng của mình, rửa sơ mặt, nằm lên giường.
Trong đầu lật qua lật lại đều là có một nữ tử tuyệt sắc đang sống chung sát vách... cái cảm giác thêu đốt trong lòng kia quả thực là khó nói nên lời.
Tốt thôi, cô thì tấm lòng rộng mở, còn tôi thì hèn mọn bẩn thỉu được chưa.
Vả lại mới không bao lâu đã đoán không được tâm tư của nàng? Là do bản thân không đủ trình độ, kết cấu tư tưởng không đủ hoàn chỉnh, hay là do lòng nữ nhân như kim dưới đáy biển, một nam tác giả vĩnh viễn đừng mong có thể nắm bắt hoàn chỉnh?
Sở Qua trăn trở cả đêm, mất ngủ lần nữa.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời tới nay Sở Qua 'ở chung' với nữ giới, đối tượng còn là nữ chính dưới ngòi bút của mình.