Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài Rồi Phải Làm Sao Đây? (Dịch)

Chương 27: Khi nữ tu tiên đạo mặc váy ngắn vớ đen (2)

Chương 27: Khi nữ tu tiên đạo mặc váy ngắn vớ đen (2)


Sở Qua thiếu chút nữa thì muốn cong lưng để xem thử, nhưng trong lòng hiểu rõ chắc chắn sẽ bị coi là tên biến thái mà bị đánh chết, kìm nén đến nỗi sắp nổ tung.
"Quả thực là xinh đẹp quá đi!" Tiếng thán phục của nhân viên cửa hàng truyền đến: "Còn đẹp hơn cả tôi sao!"
Một nhân viên khác nói: "Người đẹp, cô chơi cosplay quả thực nghiêm túc nha, ngay cả bên trong cũng đều cổ đại hóa... hay là mua thêm một bộ nội y nha?"
Nội y... trong lòng Thu Vô Tế chợt hiện lên những quảng cáo hủy tam quan mà Sở Qua đã cho nàng xem trước đó, muốn nói 'bản tọa không cần thứ đồ chơi đó', nhưng lại không nói ra lời.
Nhìn giọng điệu của những nhân viên cửa hàng này, đây đơn giản chỉ là một việc rất tự nhiên, biểu hiện như vậy của mình mới bị xem là kỳ quái?
Nàng chỉ có thể ngậm miệng để Sở Qua trả lời.
Sở Qua đang nói: "Cô ấy rất cứng đầu, nói cos cổ trang thì tất cả phải cổ... ừm, nội y đương nhiên là phải mua, còn phải là loại tốt."
Nhân viên cửa hàng liếc xéo lấy hắn, lần này muốn loại tốt rồi sao? Bởi vì nội y bảo vệ chỗ kín sao? Quá thô mài hư rồi, ngươi sờ sẽ không thoải mái đúng không?
Sở Qua gật đầu, ngầm hiểu lẫn nhau là được rồi.
Nhân viên cửa hàng bĩu môi, đánh giá một chút người đẹp khiến cho người ta ghen ghét kia- mẹ nó làm sao ngay cả dáng vóc cũng đẹp thế kia? Nhìn qua nhìn lại... không phải là C thì là D? Vải bố quấn chặt ngực không dễ phán đoán.
"Chén gì?" Nhân viên cửa hàng hỏi.
Thu Vô Tế: "?"
Không đúng, các người ở đây không phải bán quần áo sao? Làm sao lại hỏi cái chén? Ta đã có cái chén rồi...
Nàng nhìn Sở Qua xin giúp đỡ, Sở Qua mặt không biểu tình: "Chưa sờ qua, không biết."
Sự thật là chưa viết qua nên không biết, khi viết về nàng hắn đã sao chép bài thơ Lạc Thần Phú: "Nùng tiêm đắc trung, tu đoản hợp độ. Kiên nhược tước thành, yêu như ước tố."
Đây là cái chén gì? Sở Qua ngẩng đầu nghĩ nghĩ, D đi?
"Lấy size D thử xem?"
Nhân viên cửa hàng hỏi: "Còn quần lót thì sao?"
"Chạm rỗng viền ren, cỡ trung." Sở Qua nói giống như là mì thịt bò thêm hay không thêm trứng, bình tĩnh vô cùng.
Dù sao Thu Vô Tế nghe cũng không hiểu.
Nhân viên cửa hàng thần sắc cổ quái đánh giá Thu Vô Tế một chút, Thu Vô Tế chính là yên lặng đứng ở nơi đó không nói một lời. Nhân viên cửa hàng vừa kính nể lại vừa sợ hãi nhìn Sở Qua, tự sướng sao, đều nổi hứng cả rồi, còn nói chưa sờ qua?
Nhìn thấy nhân viên cửa hàng đi lấy hàng, Thu Vô Tế cuối cùng có chút do dự kéo Sở Qua nói: "Cái kia... cái chân lộ ra... Ta không quen lắm. Ta thấy dường như người khác cũng có mặc vớ quấn lên trên, có phải hay không sẽ tốt hơn một chút... ngươi không có nhắc đến việc này với chủ tiệm..."
Sở Qua nháy nháy con mắt.
"Nhắc! Nhất định sẽ nhắc! Màu đen được không?"
"Màu đen hình như cũng được, nhìn có vẻ nghiêm túc chút..."
"Ừm, ừm ừm ừm! Cô nói rất đúng."
"Còn giày nữa..."
"Giày cao gót, 10cm được không?"
Túi tiền của Sở Qua rỗng rồi, còn vét đến nỗi đã sắp trầy rồi, cảm giác cả tháng sắp tới chắc sẽ ăn mì tôm lót dạ.
Nhưng là! Rất đáng giá!
Bụng tuy đói, nhưng con mắt lại rất no, tim cũng sướng rồi.
Ai nói sắc đẹp không thể ăn thay cơm.
Trong nhóm nếu có ai còn dám nói như thế với Sở Qua, Sở Qua nhất định sẽ cách một cái mạng internet mà cho gã một bạt tay: "Cho dù có chết đói, tôi cũng phải nhìn bộ dạng nữ tu tiên đạo mặc váy ngắn vớ đen đứng trước mặt tôi."
"Ta cảm thấy ánh mắt của ngươi không được đúng lắm..." Về đến nhà, Thu Vô Tế không tín nhiệm mà nhìn hắn: "Lúc trước ngươi cũng không như vậy, cảm giác là lạ..."
"Có gì kì quái đâu, cô nhìn trên đường phố xem có phải hay không rất nhiều người mặc như vậy? Chỉ là không được đẹp như cô mà thôi, có nhìn thấy ánh mắt của bọn họ không? Mỗi một ánh mắt đều ghen ghét, hận không thể nuốt sống cô."
Ta thấy ngươi mới là muốn nuốt sống ta á.
Thu Vô Tế không nói ra, nghĩ lại thì hình như trên phố quả thật rất nhiều người như vậy, muốn nói Sở Qua có tâm tư gì đó không thể cho ai biết, ước chừng là cá nhân hắn đặc biệt thích loại trang phục này.
Nàng kẹp kẹp chân, dưới đáy kia trống rỗng vẫn khiến nàng xấu hổ, người của thế giới này thật sự rất kỳ quái, cái này có mặc hay không mặc có khác biệt gì sao? Bị người khác nhìn thấy làm sao bây giờ?
Nhưng không thể không nói, mặc dù nhìn thấy là lạ, nhưng khi mặc vào lại rất dễ chịu.
So với gấm vóc của tiên đạo thì đúng là không bằng, nhưng so sánh với những đồ vật của phàm giới, cho dù là gia đình giàu có ở nhân gian, sợ cũng không có những vật liệu dễ chịu như thế.
Đây chính là chân lý của thịnh thế...
Có thể xem là đã sơ bộ trải nghiệm một lần thế gian này hay không?
"Cho nên bạn gái là có ý nghĩa gì?"Thu Vô Tế mặt không chút biểu tình mà hỏi.
Sở Qua đang lúc hưng phấn, cảm giác như bị một gáo nước lạnh dội thẳng vào đầu, hắn bỗng nhiên nghĩ đến nếu sau khi nàng biết rõ tất cả, mình có thể sẽ chết hay không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất