Chương 26: Khi nữ tu tiên đạo mặc váy ngắn vớ đen (1)
"Người đẹp, bộ Hán phục này của cô thật xinh, cô mua ở đâu vậy?"
Trong tiệm bán quần áo, Thu Vô Tế còn chưa bắt đầu mua đồ, đã bị nhân viên của cửa hàng vây quanh mà hỏi tới tấp, ánh mắt ngưỡng mộ không ngừng tràn ra.
Thu Vô Tế nhìn về phía Sở Qua xin giúp đỡ, người ở đây chào hỏi thế nào đều có thể gọi là "người đẹp" sao? Có chút cảm giác khinh bạc a.
Sở Qua khoanh tay mà nhìn trần nhà.
Đã sớm nói với cô sẽ như vậy... kẻ mua người bán các ngươi tâng bốc lẫn nhau cô phải hiểu rõ hơn tôi mới đúng, thật cho rằng các cô mặc những thứ này thì sẽ trở nên xinh đẹp hơn sao?
Người đẹp thì mặc gì cũng đẹp, nếu các cô mà mặc như vậy thì sẽ giống như những đạo cô nhìn chẳng ra gì mà thôi.
"Bạn gái của anh thật xinh đẹp."
Thu Vô Tế: "?"
Sở Qua nhìn trời: "Anh không đẹp trai sao?"
Nhân viên cửa hàng: "... Ưm, rất xứng đôi."
Thu Vô Tế: "??"
Mặc kệ cô có tâng bốc chúng tôi ra sao, dù sao thì đồ mắc tôi cũng mua không nổi. Sở Qua không nhìn ánh mắt mong đợi của nhân viên cửa hàng nữa, chỉ vào kệ hàng rẻ nhất: "Thử cái này xem?"
Nhân viên cửa hàng nhếch miệng, người keo kiệt như thế mà cũng có thể cưa được cô gái xinh đẹp như vậy, ông trời thật bất công.
Thu Vô Tế nhìn thoáng qua quần áo mà Sở Qua đã chỉ.
Một bộ sơ mi nữ tay ngắn màu trắng, váy ngắn màu đen.
Trên đường đi, nàng cũng thấy người ta mặc qua như vậy, trên thực tế bộ đồ mà nhân viên cửa hàng đang mặc cũng hơi giống như vậy, xét theo tổng thể cũng có thể gọi là tương đối nghiêm chỉnh, ít ra so với áo dây nghiêm chỉnh hơn nhiều.
Hình ảnh nữ cán bộ trong đầu Sở Qua, không khác dạng này cho lắm. đương nhiên trang phục công sở cũng có thể là quần dài, sở dĩ chọn váy ngắn... ừm, không thể nói cho nàng biết được.
Dù sao nàng không biết, hơn phân nửa sẽ còn cảm thấy cái này đứng đắn hơn những cái khác.
Quả nhiên Thu Vô Tế do dự một chút, vẫn là cắn răng nhận lấy bộ này, cầm lấy tiến vào phòng thay quần áo.
Tay chân dường như sắp lộ ra ngoài... nhưng liếc nhìn qua thì đúng là cả thế giới đều như vậy, hình như, hình như cũng không có gì...
Hòa vào thế giới này vậy...
"Bạn gái của ngài sao cầm quần áo cũng có thể đỏ mặt vậy? Thật dễ thương quá."
Âm thanh của nhân viên cửa hàng và tiếng cười không kìm nổi của sơ qua truyền đến, Thu Vô Tế mặt đỏ tới mang tai đống cửa phòng thay quần áo lại, dựa vào vách tường xuất thần.
Thật là.
Cầm trang phục cổ quái này của các ngươi liền đỏ mặt thì như thế nào?
Làm thế nào liền là bạn gái? Vả lại nói 'cô bạn gái này' rốt cục có ý gì, là một người bạn nữ giới sao? Nhưng cảm giác không được đúng lắm... người bạn là nữ giới thì sẽ không dùng đến cụm từ "xứng đôi" này, cảm giác vẻ mặt của Sở Qua cũng không đúng cho lắm!
Giống như một con tiểu hồ ly ăn vụng thành công vậy...
Cái gì mà Sáng Thế Thần, tại sao Sáng Thế Thần của chúng ta lại hèn mọn như vậy?
Thu Vô Tế nhếch nhếch miệng, cơ thể bắt đầu tỏa ra từng làn khói.
Bộ áo võ sĩ trên thân từ từ biến mất, trong mây mù lộ ra một thân thể hoàn mỹ không tì vết, giống như tuyết đầu mùa.
Quần áo là biến hóa ra, nghiêm chỉnh mà nói là nàng không có mặc món đồ gì... đương nhiên nàng biến hóa ra còn mạnh hơn so với vật thật, quần áo thông thường có thể bị nhìn thấu, nàng biến hóa ra thì một số tu sĩ bình thường cũng đừng mong nhìn thấu. cho nên biến hóa không xấu hổ, mặc cái đồ chơi lộ cẳng tay lộ cẳng chân này mới đáng xấu hổ.
Xấu hổ hơn nữa cũng phải mặc vào, đây là bước đầu tiên để hòa vào thế giới này đúng không?
Thu Vô Tế hít sâu một hơi, từ từ mặc xong quần áo mới.
Phòng thay quần áo có tấm gương, nhìn vào trong gương, người trong gương khuôn mặt ửng đỏ, hàm răng khẽ cắn chặt môi dưới, mặt mày ẩn chứa xấu hổ, ngay cả chân tay cũng không thể thả lỏng ra được.
Nàng dùng sức xoay đầu, cắn răng đẩy cửa ra ngoài.
Sau đó liền nhìn thấy đôi mắt Sở Qua tỏa sáng, giống như là có ánh sáng bên trong vậy.
Sở Qua thật sự bị kinh diễm, không nghĩ đến nữ tông chủ tiên hiệp của mình chạy ra ngoài mặc lên người bộ trang phục công sở cũng có thể đẹp như vậy, quả nhiên người đẹp mặc gì cũng đẹp.
Bộ đồ trên người này tuy là hàng rẻ tiền, nhưng hợp dáng người, khí chất thoáng ẩn, trong đôi mắt kia còn mang theo ý xấu hổ cùng phẫn nộ, dáng vẻ ẩn chứa sự cảnh cáo, càng khiến cho người ta thèm thuồng, nhìn thế nào cũng giống như nữ tổng giám đốc lạnh lùng tuyệt sắc trong quyển sách nào đó đã viết đang đứng ở đây.
Sau đó...
Ánh mắt của Sở Qua rơi vào trước ngực của nàng.
Chiếc áo sơ mi mỏng mùa hè này, tính năng thoáng khí rất tốt, tính năng nhìn thấu cũng rất tốt...
Nàng vẫn đang dùng vải để quấn ngực đúng không?
Phía dưới thì sao? Cái này ta không có viết qua, lại nói cổ nhân phía dưới mặc ra sao, cũng chưa từng nghe nói?