Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài Rồi Phải Làm Sao Đây? (Dịch)

Chương 33: Trù bị (2)

Chương 33: Trù bị (2)


Sở Qua đang chat với bạn bè.
Dương Đỉnh Thiên: "Thẻ căn cước sao? Mất rồi đi làm lại chẳng phải là xong việc sao, trả phí 20."
Cái tên dùng ID là 'giáo chủ Minh Giáo' chính là bạn học thời đại học của Sở Qua, tên thật là Lâm Vũ Dương, sau khi tốt nghiệp thi vào ngành cảnh sát, trở thành một cảnh sát nhân dân quang vinh, Sở Qua cũng không rõ hai con hàng Trương Kỳ Nhân và Lâm Vũ Dương này tại sao lại thích dùng những ID phô trương như vậy, phải chăng là vì thực tế đặc biệt nhỏ?
Thành phố Nam Giang cũng chỉ là một cái tỉnh lị, tuy chỉ là thành thị tuyến ba trong toàn quốc, nhưng có chỗ tốt là bạn bè sau khi tốt nghiệp đại học không phân tán ra nhiều nơi, đại bộ phận còn đang sinh sống làm việc trong thành phố này. Chỉ tiếc rằng những năm này, bạn bè sau khi tốt nghiệp rất ít qua lại với nhau, trừ khi là ngẫu nhiên có tụ tập, luôn cả nhóm wechat cũng là một nhóm chết.
Càng lâu sau khi tốt nghiệp, đám bạn càng là chết sạch sẽ... những người bạn có quan hệ tốt thật sự chỉ còn lại một nhóm nhỏ.
Lâm Vũ Dương và Sở Qua chỉ là quan hệ bình thường, bọn họ đã mấy năm chưa hề nói chuyện qua, Sở Qua cũng không biết rõ bây giờ Lâm Vũ Dương đang ở phòng nào ban nào. Đột ngột tìm đến cửa như vậy, cảm giác cũng có hơi nóng mặt, thái độ lãnh đạm của đối phương cũng nằm trong dự tính, việc này rất bình thường.
"À không phải là ta làm mất thẻ căn cước, chỉ là vừa nãy trên diễn đàn cùng người khác tranh cãi về việc tổng điều tra nhân khẩu, nên muốn trưng cầu ý kiến của chuyên gia."
"Ặc, tác giả lớn thật là có cảm xúc mãnh liệt, còn có nhã hứng tranh cãi cùng người khác trên diễn đàn." Lâm Vũ Dương thuận tay trả lời người khác trên một diễn đàn nào đó: "SB, NMSL" (Chú thích: "đồ ngốc, chết mẹ nhà ngươi"), lại vừa nghiêm nghị mà nói với Sở Qua: "Nào giống như bọn ta, gánh nặng của cuộc sống đè nặng, càng ngày càng giống như Phật hệ."
Sở Qua: "Muốn trong vài ngày từ Phật hệ biến thành Ma hệ cũng rất đơn giản, trước hết đăng một quyển sách, rồi lên đề cử xem bình luận là được."
"Được rồi, làm gì có thời gian. Vả lại văn phong của mấy tên tiểu bạch văn các ngươi cũng quá tệ, cái đó cũng có thể kiếm tiền, nói không chừng ta cũng có thể..."
"Vâng vâng vâng, vậy còn tổng điều tra nhân khẩu..."
"Cái này tớ cũng không phải là chuyên gia, tớ không phải hộ chính, bất quá cũng biết chút căn bản, cụ thể cậu muốn hỏi về phương diện nào?"
"Người ta nói những năm gần đây tổng điều tra nhân khẩu đều làm cho có, bởi vì vốn là đã không có hộ ẩn. Nhưng tớ cảm thấy là có, giống như những đứa trẻ sơ sinh bị vứt bỏ được những người nhặt ve chai nhặt về..."
"Cậu đem cái này để viết truyện sao?" Lâm Vũ Dương bất đắc dĩ nói: "Loại như câu nói, nhiều năm trước có lẽ có, bây giờ chỉ sợ là thật không còn nữa. Bất quá trong những vùng núi nghèo khó vẫn còn một số ít người chưa nhập hộ khẩu, bây giờ mà nói cũng là rất hiếm hoi."
"Đúng đúng đúng, chính là như vậy, bởi vậy nhà nước mới cần phải tổng điều tra nhân khẩu đúng không?"
"Đúng... cậu có thể lên diễn đàn trả lời đối phương rồi đó, đúng là có chút tố chất nha."
"Cho nên chỉ cần chờ đến khi có cuộc tổng điều tra nhân khẩu thì cứ trực tiếp nhập hộ khẩu đúng không?"
"Cụ thể tớ cũng không rõ cho lắm, hẳn là có thể như vậy, xác nhận thân phận."
"Vậy tổng điều tra nhân khẩu lần sau là lúc nào?"
"Thông thường thì 10 năm 1 lần, năm ngoái mới làm xong."
Sở Qua: "..."
Lâm Vũ Dương cảm thấy không đúng lắm: "Đây là việc cậu cùng người khác tranh cãi nên hỏi hay sao?"
Sở Qua rất bình tĩnh: "Chỉ vì đang nói đến đây nên mới thuận miệng hỏi thêm vài câu thôi, cái này gọi là nghiên cứu xã hội."
Thân phận tác giả của Sở Qua trên phương diện hỏi chuyện trưng cầu ý kiến vẫn là rất có ưu thế, Lâm Vũ Dương hiển nhiên cũng không nghĩ quá nhiều: "Tác giả không phải là nên sưu tầm dân ca mới có ý vị sao?"
"Vậy thôi tớ đi sưu tầm dân ca đây. Lại nói nếu như không phải thời kỳ tổng điều tra nhân khẩu, những hộ ẩn kia tự mình đi đăng ký hộ khẩu có được không?"
"Cái này tớ thật sự không biết, tớ không phải bên hộ chính, vả lại những chuyện hi hữu như vậy, tớ cảm thấy nếu là người bên hộ chính cũng phải hỏi ý kiến cấp trên. Vả lại nếu cậu thật sự muốn hỏi thăm về phương diện này thì, chỉ viết lách trên mạng thôi cũng không cần phải chân thật như vậy, tùy tiện tìm một cái lý do là được, tớ thấy mấy năm nay, người ta còn có chiến thần hộ quốc kia kìa, cũng chưa thấy ai nói là không được."
"Cũng đúng... khi nào rãnh cùng ăn cơm nha."
"Nói đến cái này, khoảng thời gian này có lẽ sẽ có hợp lớp, tròn 5 năm rồi không phải sao? Dạo trước ông Hồng cùng tớ vừa nhắc đến việc đó... Đến lúc đó xem nhóm rồi tính đi."
"Được, đến lúc đó nói tiếp."
Lâm Vũ Dương đăng xuất wechat, lướt xem diễn đàn một chút, phát hiện tài khoản đã bị chặn.
Y thuần thục đổi một cái tài khoản phụ: "Chỉ đơn thuần là người qua đường có sao nói vậy, cái câu phát biểu lúc nãy không phải là rất bình thường sao? Quả nhiên là diễn đàn tư nhân, tùy tiện chặn tài khoản..."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Vũ Dương nhanh chóng tắt diễn đàn đứng dậy mở cửa, thần sắc rất nhanh trở nên chút chút siểm nịnh.
Cô gái trước mắt quá đẹp, đáng tiếc là bản thân đã kết hôn, ai... chỉ hận không gặp lúc chưa lập gia đình.
"Xin chào Cố xã trưởng, không biết có dặn dò gì?"
Cố Nhược Ngôn lễ phép cười cười: "Lâm khoa trưởng khách sáo rồi... không biết tư liệu mà dạo trước tôi cần đã có chưa..."
"Cái này, nói thật, xác thực có chút khó khăn... người của chúng tôi cần chút thời gian."
"Tôi sẽ còn ở lại thành phố Nam Giang một khoảng thời gian nữa, hi vọng sẽ có tin tức tốt."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất