Chương 34: Ý trời khó dò (1)
Sau khi Sở Qua dùng nhiều cách dò la cách làm căn cước công dân, có cảm giác việc này dường như không thể làm theo cách thông thường.
Trừ phi quen biết ông lớn nào đó, nếu không một thằng nhà quê thật không dễ làm được. Một người không có quá khứ, chưa từng trải bất cứ điều gì đột nhiên bước ra, ngươi cho rằng chú cảnh sát sẽ tin chuyện ma quỷ của ngươi sao?
Hoặc cứ dứt khoát báo cáo bản thân chính là một người xuyên không, không biết sẽ như thế nào... Sở Qua vốn dĩ không tin chuyện sẽ bị người ta cắt ra từng miếng, kỳ thực biết đâu là ngược lại, để lộ phép tiên biết đâu chừng sẽ được đối đãi như khách quý mới đúng, lịch sử của đại sư khí công bày ra ngay tại đó, mới qua không bao lâu thôi.
Huống chi Thu Vô Tế thực sự có trường sinh pháp... mọi người trên đời đều cần cái này. Chỉ không hiểu rõ là trường sinh pháp từ trong sách lấy ra kia, có thể luyện trong thế giới thực này hay không? Nếu được, tự mình có thể luyện một chút không?
Nhưng có một điểm là có thể xác định, tất nhiên sẽ mất đi tự do bình thường, đại khái chắc phải ở yên một nơi quy định nào đó, muốn ra nước ngoài chơi một chút cũng có thể không đi được, lúc cần thiết còn phải phối hợp với quốc gia nghiên cứu một chút, v... v...
Nếu không còn cách nào khác, thì đây là cách tốt nhất, tạm thời Sở Qua cũng không muốn cân nhắc theo hướng này.
Nếu như là nghĩ cho Thu Vô Tế, nàng nhất định không muốn rơi vào cục diện này. Còn nếu nghĩ cho riêng mình, đây là người trong sách mà chỉ bản thân mình có được, nói không chừng còn muốn lấy làm vợ cùng nhau sống hết đời, ừm, không làm vợ chồng cũng có thể sống với nhau hết đời, hắn càng không đồng ý giao cho bên trên làm nghiên cứu.
Nhưng vẫn chưa nghĩ được cách nào, Sở Qua ngược lại cũng không quá lo nghĩ.
Dù sao Thu Vô Tế cũng là người tu tiên, vả lại người ta có gốc rễ ở một thế giới khác, cũng không phải là những thiếu nữ cổ đại tội nghiệp do không thể về nhà được mà bị lừa ở lại sinh năm bảy đứa con.
Có thể luyện thành thì tốt, nếu không thành thì bất quá nâng cao tu hành tự mình phi thiên độn thổ đi ngao du thiên hạ, đợi đến khi chân thân có thể tới liền có thể chạy vào vùng đất chiến loạn để nắm giữ một chi lính đánh thuê cũng không thành vấn đề gì, nhận biết thế giới thì có gì khó, nói không chừng càng hợp với tâm ý của Thu Vô Tế hơn.
Là một tiên gia nha, ra sáng vào tối, ngao du tứ hải, quát tháo thiên hạ, làm sao có thể trói buộc trong một cái thân phận bình thường.
Cho nên Sở Qua cũng không quá mức xoắn xuýt chuyện này, tinh lực của hắn chủ yếu vẫn dùng để đánh chữ.
Lần trước tốn tiền mua quần áo, nếu không đánh chữ thì đến cơm cũng không có mà ăn, còn muốn lấy tiên nữ làm vợ sao? Cũng may tiền thù lao lập tức chuyển vào tài khoản, tháng này có hơn một vạn đây, ít nhiều gì cũng có thể chống đỡ, nuôi hai người không thành vấn đề.
Thành tích của sách chính là nồng cốt, nếu thật sự xong đời thì cái gì cũng không cần đề cập.
Cho nên Thu Vô Tế không để cho hắn viết theo thói thường, chẳng khác gì cố ý chơi khâm hắn, có chút giống như một tay viết lách khác muốn xây dựng hậu cung nhưng lại bị bà xã ép chỉ có thể có một vợ mà thôi, đương nhiên cũng không bài trừ khả năng tác giả sẽ đổ thừa cho bà vợ, nhưng đối với Sở Qua thì đây lại là sự thật.
Nhưng bây giờ Sở Qua cảm thấy đã không còn bị hố nữa, không chỉ do tôn trọng Thu Vô Tế, vả lại phối hợp cùng Thu Vô Tế thăm dò "thiên ý" cùng sự liên hệ của hai thế giới, cũng là một chuyện rất thú vị.
Chỉ muốn hưởng thụ nữ chính sao? Mà không muốn biết rõ nàng vì sao mà có thể bước ra sao?
Điều đó nhất định hắn phải biết.
Nếu không một ngày nào đó, không gian bốn chiều lần nữa bị phong bế, nếu chẳng may thời điểm đó hắn đã yêu đến có thể chết đi sống lại, điều đó chẳng phải là muốn lấy mạng hắn sao, cái này không làm rõ ràng sao được?
Tư duy của Sở Qua trước giờ vốn dĩ rất sâu rất hoàn chỉnh. Tựa như Trương Kỳ Nhân nói hắn thích đặt nền móng vững chắc là bởi vì tính cách như vậy, đồ vật phải sau 1000 chương mới xuất hiện, thì giờ phút này hắn đã có ám chỉ trước.
"Thu Vô Tế tiến vào tầng sâu nhất trong Vạn Xà Quật, ao nước trước mặt sương mù mờ mịt, phía trên lơ lững một cái vảy kì dị, hào quang của bảo vật hòa lẫn với màu máu, màu máu có chút tối, dường như đã trải qua tang thương của vạn năm."
"Thu Vô Tế hiểu rõ, đây chính là thanh long đột vảy."
"Trụy long trì này có rất nhiều huyền diệu, vốn dĩ là một vùng đất nguy hiểm, Thu Vô Tế không phi thân bay lên, băng gấm trong tay phất phới, muốn bắt lấy vảy rồng từ nơi xa."
"Sau khi kéo mạnh một cái, vậy mà lại không động đậy, dường như có một sức hút cực mạnh đã cố định cái vảy kia ở phía trên ao nước, huyết lệ thấu qua băng gấm xuyên thẳng đến, khiến người ta khí huyết tuôn trào, như muốn phát cuồng."
"Thu Vô Tế ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi trừ khử cỗ huyết lệ chi ý kia, lực lượng nắm giữ lân phiến không chống cự được sức mạnh của nàng, mắt thấy lân phiến đã bắt đầu di chuyển."
"Đúng vào lúc này, sương khói phía sau lưng hiện ra một ma thủ màu máu."
Hết chương này.
Lưu lại, đăng tải.
Xem một lượt câu mắng "Hết chương rồi sao, chó thật" trong nhóm và khu bình luận, Sở Qua tinh thần sảng khoái.
Không như vậy sao các ngươi có thể tiếp tục theo dõi chương sau chứ?
Hắn hít một hơi thật sâu, ánh mắt thêm mấy phần nghiêm túc, bắt đầu tiếp tục chương sau.
Đó mới là mấu chốt. ...