Chương 35: Ý trời khó dò (2)
"Đinh!" Thu Vô Tế dường như mọc mắt sau lưng, vứt bỏ băng gấm một cách quả đoán đồng thời quay mình xuất một kiếm, chuẩn xác đâm xuyên qua ma thủ màu máu, phát ra âm thanh giòn vang của tiếng kim loại chạm vào nhau.
Trong sương khói truyền đến tiếng cười quái dị: "Không thẹn là 'thiên lý thanh thu mang vô tế', thần niệm trong lòng như trăng chiếu nước, quả nhiên là không thể đánh lén được."
Một ông lão dung mạo tiều tụy dần dân hiện hình, trên mặt chỉ còn da bộc xương, dường như đã luyện mình thành một bộ xương khô, ánh mắt lại rất dữ tợn.
Độc Thủ Ma Quân.
Thu Vô Tế mở miệng nói: "Đột nhiên cảm thấy trình độ của ngươi quá bình thường, viết kẻ ác thì có ngay bộ dạng của kẻ ác, giống như đang dám tem vậy."
Độc Thủ Ma Quân: "?"
Ngươi đáng nói gì thế? Mọi người đều cùng một đại cảnh giới, sao ta lại nghe không hiểu đạo hạnh của ngươi thế...
Thu Vô Tế cụp mắt xuống, nhìn vào mũi kiếm: "Hôm qua ngươi đã chui vào nơi đây, bởi vì không phá được mê trận này, trì hoãn bên ngoài. Ta phá trận vào đây, ngươi liền lặng lẽ theo đuôi..."
Độc Thủ Ma Quân nghe xong liền hãi hùng khiếp vía.
Ả làm sao mà biết được? Giống như có thể thấy được việc làm của ta vậy.
Điều này quả thật không tốt!
Nếu như từ đầu đến cuối ả đều đã biết ta rình mò, vì sao không giải quyết mình ở bên ngoài, nhất định phải đưa mình vào đây?
Có âm mưu gì sao?
Trong lòng gã cảm thấy rất rối loạn, nhưng vẫn nói: "Thu tông chủ biết rõ thì tốt, mọi việc đều nên xét tới kẻ trước người sau, bản tọa rõ ràng đã tới đây trước, ít ra thì người thấy cũng nên có phần chứ?"
Vừa nói, trong tay áo đã lặng lẽ chui ra một con rết màu đỏ sẫm, trượt theo mặt đất không để lại bóng dáng.
Thu Vô Tế dường như không biết, bình thản nói: "Người thấy có phần sao, bản tọa cũng tán đồng. Giống như giờ phút này bản tọa gặp được ngươi, cho nên mạng của ngươi chính là của ta."
Độc Thủ Ma Quân: "?"
Cái ả Thu Vô Tế này bị ai cướp đoạt mất cái gì sao? Chẳng lẽ chỉ vì nghe ta cưỡng từ đoạt lý nói 'người gặp có phần', thì nên tức giận phản bác rằng nơi đây rõ ràng là ngươi vào trước không đúng hay sao?
Không đợi gã kịp phản ứng, kiếm quang sáng lạn đã chiếu sáng hang động hắc ám.
Thu Vô Tế xuất thủ trước!
Bên trong hang động nhỏ hẹp, bốn phương tám hướng đều là kiếm mang, hình bóng trùng điệp che khuất trời đất bắn về Độc Thủ Ma Quân ở giữa.
Phải nói là luôn cả một cái chỗ trống để xê dịch né tránh cũng không có.
Thiên phương vạn huyễn, thủy tùy thiên khứ.
Xuất thủ liền là tuyệt sát!
Độc Thủ Ma Quân còn chưa kịp sử dụng ám khí đã mai phục sẵn, trong tay đã dính đầy máu tươi, khó khăn lắm mới chống đỡ được chiêu thức của Thu Vô Tế, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Con rết đỏ như máu phía bên kia vẫn đang nhúc nhích do thần niệm câu thông, nhưng lưỡi kiếm của Thu Vô Tế giống như nước mùa thu liên miên bất tuyệt, ngay cả thần niệm nhô ra cũng bị khuấy cho vỡ nát, căn bản là không thể đánh lén.
Tại sao Thu Vô Tế lại trở nên độc ác như vậy?
Gã và Thu Vô Tế tu luyện cùng chung một cảnh giới, vốn cho rằng lực lượng ngang nhau, nếu lại đánh lén thì càng thắng dễ dàng hơn, mãi đến khi chính thức giao đấu mới phát hiện, cảnh giới không đại biểu cho chiến lực, thực lực của Thu Vô Tế rõ ràng là mạnh hơn bản thân gã, mạnh hơn rất nhiều.
Theo đuôi vào đây chẳng lẽ để nộp mạng sao?
Thu Vô Tế thi triển kiếm quyết, sau đó, đã thấy trước mắt ngưng tụ một cái hỏa quyết, đây chính là Thái Hư Hỏa, loại pháp bảo chuyên dùng để phá lá cờ máu kia!
Độc Thủ Ma Quân cắn răng một cái, dự định cho dù phải liều mạng tự hủy tu hành, cũng phải rút ra nguyên thần mà bỏ trốn.
Đúng vào lúc này, con rết màu máu mà trước đó gã đã thả ra kia, đã bò tới bên bờ Trụy Long Trì.
Khí tức mờ mịt của Trụy Long Trì nhè nhẹ thấm vào thân thể của nó, cho dù là mắt thường cũng có thể thấy được con rết kia đang bắt đầu phồng to lên.
Thu Vô Tế một mực chú ý đến con rết này, thấy nó thế mà không bị thao túng, vả lại bản thân còn có thể tiến hóa, trong lòng hơi trầm xuống, hỏa quyết trong tay nhanh chóng chuyển hướng, phóng thẳng vào con rết.
"Ầm" một tiếng, con rết bị phân thành năm bảy khúc, huyết nhục văng tung tóe, văng lên phía trên của thanh long thuế lân.
Thuế lân bỗng nhiên nổi lên thần quang màu máu, long uy viễn cổ mênh mông bát ngát, dường như muốn oanh kích lấy toàn bộ sinh linh trong hang động.
Thu Vô Tế dùng băng gấm bộc khắp người, hình thành lồng tinh vân, khó khăn lắm mới ngăn cản được long uy chi nộ. Pháp bảo của Độc Thủ Ma Quân kia dưới sự giáp công của kiếm mang và long uy sớm đã bị hủy hết, khắp người bị vạn kiếm đâm xuyên, thê thảm đến không dám nhìn.
Ánh mắt Độc Thủ Ma Quân lóe lên sự độc ác, thân thể của gã giống như con rết kia, ầm một tiếng nổ mạnh.
Tiếng ầm vang này so với khi con rết nổ tung còn lớn hơn vạn lần, lực trùng kích mãnh liệt bắn ra, Thu Vô Tế một mặt chống cự long uy, giờ đây đã không thể chịu nổi, cứ thế mà bị đẩy lùi về phía long trì, rơi xuống dưới đó.
Cùng lúc đó, một đạo nguyên thần bay đi, không trung truyền đến tiếng cười của Độc Thủ Ma Quân: "Mối thù hủy thân, ngay sau nhất định sẽ trả!"
"Lủm tủm!" Thu Vô Tế đã không còn sức lực ngăn cản nguyên thần của gã bỏ chạy, khí độc bên trong Trụy Long Trì trong nháy mắt đã xâm nhập vào thân thể nàng.
Nàng cũng không còn tâm tư gì để quản nguyên thần của Độc Thủ Ma Quân.
Cảm giác bị độc tố đang xâm lấn thân thể, trong lòng quanh đi quẩn lại một ý nghĩ.
Ta thật phải trúng độc hay sao...
Xem ra ý trời quả thật không thể làm trái sao?