Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài Rồi Phải Làm Sao Đây? (Dịch)

Chương 40: Lão nhân gia một vạn tuổi

Chương 40: Lão nhân gia một vạn tuổi


Càng tươi mới hơn là đã quen thuộc hơn trước, cũng bởi vì Thu Vô Tế đã cảm nhận được sự nỗ lực cùng với thiện ý của Sở Qua.
Ai cũng sẽ không trợn trắng mắt và cãi nhau ầm ĩ với người xa lạ, bây giờ trong lòng đã xem như "người một nhà", cái người một nhà mà có chút thèm nàng kia, nhưng cái thèm này ngược lại là hoàn toàn có thể lý giải, nó đã không còn giống với cái sự cảnh giác và không tín nhiệm khi lần đầu nàng mới đến đây.
Bao gồm cả sự mơ màng không biết gì về thế giới này trước đó, bây giờ cũng đã giảm đi rất nhiều.
Chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi.
Thu Vô Tế thu quần áo trong ban công bước vào phòng thay đồ, lúc trở ra lại là khí chất của một vị chị cả công sở. Nhìn thấy ánh mắt Sở Qua phát sáng, nàng nhếch mép: "Loại người như ngươi trong sách của mình, chính là nhân vật phản diện."
"Cũng có thể là nhân vật chính." Sở Qua nghiêm túc nói: "Những nam nhân khác ngoại trừ nhân vật chính mới là nhân vật phản diện."
Thu Vô Tế nhịn không được, bật cười: "Xem ra Sở Thiên Ca của ngươi khi đứng trước mặt ta cũng rất biết che giấu, diễn tốt hơn so với ngươi?"
"Điều đó cũng không đúng, Sở Thiên Ca lúc này đối với ngươi thật không có ý nghĩ đó, cũng đừng trở về mà đánh hắn a."
Ý này chính là thừa nhận ngươi có ý đó sao, ta đánh cũng như không đúng không? Thu Vô Tế vừa bực vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói: "Ta muốn mua lại đôi vớ, đôi trước đó không thể mặc được."
Sở Qua nhìn lướt qua chân nàng, vì muốn có vớ da còn cố ý huyễn hóa một đôi bọc lấy chân, không hiểu có cảm giác như thế nào. Nàng cho đến bây giờ vẫn không hiểu rõ cái mà mọi người đang nhìn chính là tơ đen quấn chân kia chứ không phải đôi chân, nếu như biết rõ, nàng có thể cảm thấy thế giới này đều là nhân vật phản diện biến thái hay không?
"Được rồi, ngồi xếp bằng lại, ta chỉ ngươi kinh mạch... ngồi theo kiểu ngũ tâm hướng thiên, nếu lại nói không biết thì ta sẽ đánh ngươi."
Sở Qua uất ức bày ra cái tạo hình ngũ tâm hướng thiên, Thu Vô Tế tiến lên đánh giá một chút, đưa tay chỉnh lại tư thế một chút, điều chỉnh tay chân một chút.
Cận thân chạm nhau, mùi thơm ngát phả vào. Sở Qua nghĩ ngợi lung tung một chút, lập tức bị gõ một cái vào đầu, Thu Vô Tế đang cười lạnh: "Ngươi đang suy nghĩ gì thế?"
Sở Qua dở khóc dở cười: "Bây giờ đến phiên ngươi làm con giun trong bụng ta đúng không?"
Thu Vô Tế cười lạnh nói: "Cái bụng dạ này của ngươi, ai mà nhìn không ra?"
"Ừm... nhóm chúng ta thay phiên tiến vào... ây ya, mẹ nó..."
Một trận đau thấu tim bắt đầu từ bả vai, Sở Qua cảm giác một đường kinh mạch như đang bị kéo dài, đau đến đầu đầy mồ hôi hột.
Thu Vô Tế điểm một cái tại đầu vai của hắn, thần sắc có vẻ hơi nghiêm trọng: "Thân thể này của ngươi, ngoài mạnh trong yếu, hư cực kỳ. Thân mạch toàn thân đều bị kẹt cứng, vậy coi như xong. Nhìn thì cường tráng cao lớn, kỳ thực cơ bắp lõng lẻo, ngũ tạng cũng không ổn."
Sở Qua có chút mất mặt.
Hắn cũng biết thân thể mình đang trong trạng thái giả vờ khỏe mạnh mà thôi, nhìn tưởng không có bệnh tật, kỳ thực là bệnh tật đầy người, a không đúng, vai và xương cổ ở đây đúng là có bệnh. Nếu như ra ngoài mát-xa cũng sẽ đau đến nhe răng trợn mắt, nhân viên mát-xa cũng sẽ cho ngươi biết, ngươi đây là chỗ nào có vấn đề, nếu như là người khỏe mạnh sẽ không cảm thấy đau như vậy, thậm chí còn rất thoải mái.
Thu Vô Tế đả thông kinh mạch chính là cùng đạo lý như vậy, còn thâm nhập càng sâu, càng đau hơn.
Thu Vô Tế thu tay về, lắc lắc đầu nói : "Thể chất của ngươi tạm thời không thể tu hành, cần phải điều dưỡng một chút lại nói... quá hư nhược..."
"Ngươi có thể đừng cường điệu cái chữ 'hư' này hay không, khiến ta có cảm giác dường như đáng nói đến một vấn đề khác..."
"Ngươi cho rằng cái đó không có vấn đề sao?" Thu Vô Tế khinh bỉ liếc xéo hắn: "Ngũ tạng, bao gồm cả thận thủy."
Chung quy đúng là một ngự tỷ đã tu đạo mấy ngàn năm, càng không phải là một cô bé thuần khiết, Thu Vô Tế không cần nghĩ cũng biết Sở Qua đang suy nghĩ đến vấn đề gì.
Sở Qua mặt đỏ đến tận mang tai, lớn tiếng biện hộ: "Ai nói, ta rõ ràng có thể làm đến nửa giờ!"
Nam nhân, chỗ nào cũng có thể không ổn, chỉ có chỗ đó là không thể!
Nhất là trước mặt mỹ nữ!
Hắn không lựa lời mà nói: "Ngươi có muốn thử không?"
Vốn cho rằng sắp bị đánh, kết quả lại không bị. Thu Vô Tế chỉ là dùng ánh mắt khinh bỉ dò xét trên dưới, không nói gì.
Cái biểu cảm kia... Sở Qua chỉ hận không thể chui vào vết nứt trên sàn nhà mà thôi.
Ta có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục a!
Ta thật sự có thể đạt được nửa giờ, xin tin tưởng ta! Bình thường đều là mỏi cả tay!
"Lão tử... lão tử từ hôm nay sẽ bắt đầu rèn luyện!" Sở Qua vùi đầu trên ghế sô pha, âm thầm phát lời thề nghiêm túc nhất từ khi chào đời cho tới bây giờ của hắn. ...
"Không chỉ rèn luyện, ăn uống và làm việc, ngủ nghỉ cũng phải chú ý một chút." Ở bên ngoài cư xá ăn gà hầm, Thu Vô Tế khoan thai nói: "Ngươi cứ ăn cử bỏ cử như vậy, hôm nọ giờ tuất mới ăn cơm tối, nghe nói còn là cả ngày chưa ăn, như vậy sẽ tổn thương tỳ vị, còn nữa ngươi thường xuyên thức khuya, như vậy sẽ tổn thương đến gan."
Sở Qua trầm giọng nói: "Chẳng lẽ các ngươi tu tiên liền có thể không ăn không ngủ sao."
Thu Vô Tế khoan thai nói: "Tu tiên không phải là để làm được những chuyện mà người phàm không thể làm sao?"
"Giỏi lắm, rất có đạo lý." Sở Qua thăm dò nói: "Vậy ta bây giờ có phải hay không nên gọi người là sư phụ?"
Thu Vô Tế cười như không cười nhìn hắn, nhịn lắm mới không đem cả nồi gà hầm đập vào mặt hắn, thản nhiên nói: "Vậy ta có phải hay không nên gọi ngươi là phụ thần?"
Sở Qua mừng rỡ: "Vậy thì tốt quá, mạnh ai nấy gọi... ây ya..."
Thu Vô Tế thu hồi giày cao gót dưới gầm bàn, cúi đầu ăn cơm: "Dựa theo nhận biết trong cuộc sống của ta, ăn cơm nhà sẽ tiết kiệm và sạch sẽ hơn ăn bên ngoài, ngươi không giàu có gì, vì sao mỗi ngày đều xuống tiệm ăn? Chẳng lẽ đây cũng là chỗ khác biệt của thế giới này sao?"
"Thật ra là giống nhau, chỉ khác biệt ở chỗ, thế giới này kẻ lười rất nhiều, ví dụ như ta."
"..."
Sở Qua bỗng nhiên trở nên hào hứng: "Aii, ngươi biết làm cơm không? Ta không có viết qua lịch trình trước khi tu hành của ngươi, cái này..."
Thu Vô Tế mặt không biểu cảm: "Ngươi không hề viết, nhưng ngươi đã từng tưởng tượng qua, hoặc là nói từng suy nghĩ qua?"
"Ừm, bước ra được đại sảnh cũng bước vào được phòng bếp, đó là nhất định phải có." Trong lòng Sở Qua cũng được an ủi, những cái này đều phù hợp với thiết lập, như vậy quá tuyệt: "Cho nên ngươi biết."
Trách không được bản tọa cũng không hiểu tại sao lại biết những kỹ nghệ phàm tục kia, Thu Vô Tế cười lạnh:
"Biết thì làm sao, tại sao phải nấu cho ngươi ăn?"
Sở Qua giải quyết dứt khoát: "Xem như đó là tiền thuê nhà."
Miểu sát.
Thu Vô Tế nghiến răng cắn miếng thịt gà, nhai rồi nhai nữa, nhai cho đến khi nát bấy, dường như đang cắn không phải là gà, mà là Sở Qua.
"Đi mua gạo củi mắm muối đi!"
"Không cần củi, phòng thuê có bếp gas, gạo và gia vị thì lát nữa đi siêu thị mua."
"Ta muốn mua vớ da!"
"Mua! Mua một tá!" Tiền thù lao đã về tài khoản, Sở Qua tài đại khí thô hất tay: "Đúng rồi, áo ngủ, chúng ta cùng đi chọn nhé?"
Đứng trước quầy bán áo ngủ, Thu Vô Tế chống nạnh nhìn Sở Qua, giống như một tên trộm lôi kéo nhân viên cửa hàng ra ngoài nói chuyện, ánh mắt hắn rơi vào hai bộ đồ ngủ tơ tằm kiểu dáng giống nhau, một nam một nữ.
Nàng không có khái niệm trang phục tình nhân, Sở Qua nói với nàng là: "Tông môn các ngươi chẳng lẽ không có thống nhất trang phục sao? Là người một nhà, đây là điều đương nhiên!"
Đạo lý nghe thì rất bình thường, nhưng Thu Vô Tế có nghĩ như thế nào cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Có phải ngươi đang lừa gạt lão nhân gia một vạn tuổi hay không?
Còn nữa, ta không thích hoa văn em bé đầu to đáng yêu này, có đổi được không? Bản tọa uy nghiêm túc liễm, uy chấn càn khôn, chẳng lẽ phải mặc trang phục có hình đứa bé sao?
Rất tiếc kim chủ ba ba không cho nàng được quyền phản đối, vui sướng hài lòng mà trả tiền mua hai độ bồ ngủ tình nhân kia.
Thu Vô Tế cũng lập ra lời thề trong lòng: Ta nhất định phải bắt đầu kiếm tiền.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất