Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài Rồi Phải Làm Sao Đây? (Dịch)

Chương 41: Cảnh này có thể vẽ thành tranh (1)

Chương 41: Cảnh này có thể vẽ thành tranh (1)


Trên đường từ siêu thị trở về, những người đi đường đều có cảm giác đã trông thấy một cặp phu thê rất xứng đôi đang cùng nhau về nhà, trai anh tuấn gái thuyền quyên, nhìn rất hài lòng vừa mắt. Người nam xách theo túi lớn túi nhỏ, đó có thể thấy được là áo ngủ, dầu muối v. . v... , cả người đều là đồ vật, người nữ thì nhẹ nhàng thoải mái, chỉ xách theo một túi gạo.
Nhìn qua thì cảm thấy rất bình thường, suy nghĩ một chút thì cảm giác có gì đó không ổn...
Ai đang xách gạo vậy?
Đó còn không phải là một túi gạo nhỏ, nhìn như là loại túi 10 kg, toàn bộ đồ vật trên thân của người nam cộng lại, còn chưa đạt đến trọng lượng này?
Không đợi mọi người có thời gian suy nghĩ, đôi nam nữa kia đã bước như bay tiến vào cư xá.
"Ngươi cũng không thấy xấu hổ sao." Thu Vô Tế không chớp mắt nói với người trước mặt.
"Dù sao ngươi cũng nói cơ thể ta hư mà." Sở Qua như lợn chết rồi không sợ bỏng nước sôi: "Cái đồ vật 20 kg đối với ngươi mà nói cũng giống như một cây kim thêu hoa mà thôi, cái này gọi là người tài giỏi thì luôn có nhiều việc để làm."
Thu Vô Tế hỏi: "Có sức lực hoặc giả là có thể đánh nhau có thể kiếm tiền được không? Có cần giấy tờ tùy thân không?"
"Đúng vậy, có thể kiếm tiền thậm chí có khả năng thành lão đại, nhưng đúng là cần chứng minh thư. Trừ phi ngươi ra khỏi biên giới chạy đến vùng đất chiến loạn, trước mắt mà nói thì có hơi khó, nhưng cũng chưa phải thật cần thiết." Sở Qua cảm thấy có chút bức bách, kỳ thực vốn dĩ muốn nói rằng ngươi không cần đi làm, ta nuôi ngươi là được, nhưng nghĩ lại mấy ngày trước đã nói những lời kia, lại không muốn thu hồi, đành phải hậm hực ngậm miệng không nói.
Đương nhiên bản thân Thu Vô Tế cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, vốn dĩ muốn tránh khỏi "Thiên ý trói buộc" của "Sáng Thế Thần", tự nhiên phải bình đẳng trao đổi, bình đẳng mới có thể là một cá thể tồn tại độc lập.
Cho nên nấu cơm thuộc về lao động, có thể cấn tiền thuê nhà, dạy hắn tu hành thì không tính, bởi vì công pháp tu hành cũng là hắn cho, bất quá coi như trả cho hắn thôi. Trong lòng Thu Vô Tế có cố chấp, thuộc về phán định phân giới của cá nhân nàng.
Đương nhiên việc nấu cơm cho người khác này, đối với Thu Vô Tế mà nói thật sự rất mất mặt... Thu Vô Tế chỉ có thể nói với mình, đây là mình cũng muốn ăn, vả lại đối phương là Sáng Thế Thần cũng có tư cách... miễn miễn cưỡng cưỡng khiến cho bản thân tiếp nhận mà thôi.
Hai người xách túi lớn túi nhỏ vào phòng bếp vốn dĩ chưa từng sử dụng kia, sắc mặt Sở Qua có chút đen lại, yên lặng trốn mất. Thu Vô Tế vừa bực mình lại buồn cười, nhìn cái phòng bếp bẩn như chó kia, thậm chí những gia vị như muối trong hộp kia đều đã kết thành từng khối, cũng không biết là từ đời khách thuê nào đã lưu lại.
Lại nói Sở Qua cùng Trương Kỳ Nhân cũng có thể xem là sạch sẽ gọn gàng, phòng khách, ban công đều có thể chấp nhận, nhìn như thỉnh thoảng cũng có quét dọn. cũng không biết vì sao phòng bếp lại thành ra như vậy... có lẽ bởi vì nơi đây, cả hai đều chưa từng dùng qua?
Nhìn dáng vẻ Sở Qua mặt đỏ tới mang tai chạy trốn kia, trong mắt Thu Vô Tế cũng lộ ra một chút giảo hoạt như một con tiểu hồ ly, ngón tay nhỏ nhắn gảy nhẹ một cái, bạch quang lóe qua, toàn bộ nhà bếp liền sạch sẽ như mới.
Ta vốn dĩ tu tiên... thuật làm sạch bất quá chỉ là một pháp thuật nhỏ mà thôi.
Vị Sáng Thế Thần này đúng là ngốc đến đáng yêu.
Bên ngoài Sở Qua đang gọi điện thoại cho người mang bình gas đến, một bên thò đầu vào phòng bếp thăm dò. Phòng bếp sạch sẽ như mới kia khiến hắn có chút sững sờ, bỗng chợt hiểu rõ, ánh mắt hắn càng thêm động lại trên bóng lưng mặc trang phục công sở của Thu Vô Tế, nàng đang bận bịu chia gia vị vào trong hũ đựng, bóng lưng kia nhìn qua đúng là rất...
Sở Qua hận mình là tay viết lách trình độ quá kém mà bị vùi dập, nên không cách nào hình dung được tâm tình và cảnh tượng này.
Dựa như có một viên đá nhỏ được ném vào lòng hồ, gợn lên một vòng sóng nước.
Thu Vô Tế quay đầu hỏi: "Ngươi đang nói chuyện với ai thế?"
"Đang kêu người giao bình gas tới."
"Vậy sao nói một nửa lại dừng rồi?"
"Bởi vì đang bận nhìn ngắm ngươi."
Thu Vô Tế lộ ra vẻ như muốn đánh người, Sở Qua chạy như một làn khói.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất