Nữ Đế: Phu Quân Ẩn Cư Mười Năm, Một Kiếm Trảm Tiên Đế

Chương 20. Trùng hợp như vậy?

Chương 20. Trùng hợp như vậy?


Lý Hiên khẽ mỉm cười, chào hỏi mọi người tiếp tục tiến lên, đi đến miệng khe núi.
Trong khe núi.
Lục Trường Sinh vẫn ở chỗ cũ cùng Hắc Hoàng âm thầm nói chuyện với nhau, lấy được bộ võ học mới từ phía hắn, quan hệ của hai người càng ngày càng tốt.
"Hắc Hoàng, lúc trước ngươi nói cần tài liệu mới có thể giúp ta giải trừ phong ấn, vậy cần tài liệu gì đây? " Lục Trường Sinh dùng suy nghĩ dò hỏi.
"Yêu cầu rất nhiều tài liệu, phần lớn tiệm thuốc có thể mua được, nhưng có một loại thực vật tên Hồng Diễm Hoa vô cùng hiếm thấy, cần ngươi cố gắng tìm mới được. " Hắc Hoàng truyền âm nói.
"Hồng Diễm Hoa? Hiếm thấy cỡ nào? Ta có thể để cho gia tộc hỗ trợ, còn có thể mời sư tôn ta hỗ trợ, có lẽ tìm nó không khó lắm. " Lục Trường Sinh nghiêm túc nói.
"Không khó? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi có biết Hồng Diễm Hoa trân quý cỡ nào không? Đó là thực vật chỉ có người có đại khí vận mới có thể phát hiện, không có khí vận, không phải là người thiên phú siêu tuyệt, cho dù đóa hoa đặt ở trước mặt ngươi, ngươi cũng không phát hiện được.
Gia tộc của ngươi, sư tôn của ngươi căn bản không giúp được ngươi, chuyện này chỉ có thể dựa vào chính ngươi. " Hắc Hoàng nghiêm nghị nói.
"Khó tìm như vậy? Ngay cả sư tôn ta cũng không tìm ra sao? Sư tôn có thiên phú đặc thù, hẳn có thể giúp ta tìm đến chứ ? " Lục Trường Sinh hỏi.
"Vô dụng, Hồng Diễm Hoa rất đặc thù, cần phải có vận mệnh nhất định mới có thể tìm tới, sư tôn ngươi mặc dù có chút thiên phú đặc thù, nhưng muốn tìm Hồng Diễm Hoa thật quá khó khăn. " Hắc Hoàng khẽ lắc đầu một cái.
"Thật khó khăn như vậy sao? Một tia hi vọng cũng không có sao? " Lục trường Sinh không bỏ cuộc nói.
"Không có, năm đó ta thân là Hắc Hoàng nắm trong tay một cái đại lục, hao phí thời gian mười năm đều không tìm được Hồng Diễm Hoa, khi đó ta vô cùng cường đại.
Ngươi phải hiểu được, khi thực lực đạt đến tới trình độ nhất định, có thể thấy nhiều thứ hơn, nhưng năm đó ta vẫn bị thất bại, phí hết tâm huyết tìm mười năm, cuối cùng không thu hoạch được gì.
Cho nên ta mới nói chuyện này chỉ có thể dựa vào chính ngươi, vận mệnh của ngươi đặc thù, nói không chừng tùy tiện đi bộ đều có thể nhìn thấy, đây chính là chênh lệch."
Hắc Hoàng thở dài mà nói, dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Lục Trường Sinh.
"Thì ra là như vậy, xem ra chuyện này chỉ có thể dựa vào chính mình. " Lục Trường Sinh bất đắc dĩ nói.
"Con trai, chúng ta phải đi, sư tôn ngươi lúc rời đi nói ở miệng khe núi tập họp, người của hắn cũng sắp đến, chúng ta lên đường đi."
Đại hán Lục Uyên cụt một tay lên tiếng, hô hào mọi người lên đường.
"Được rồi cha, chúng ta lên đường."
"Lên đường lên đường."
Mọi người sau khi chỉnh lý xong hết thảy, kết bạn rời đi khe núi, hướng miệng khe núi đi tới.
Chỉ là khi bọn hắn đi.
Lục Trường Sinh trong đội ngũ thấy được bóng người Lý Hiên xa xa, không biết vì sao, hắn liền liếc nhìn Hồng Diễm Hoa trong túi tên sau lưng Lý Hiên.
Trong nháy mắt khi thấy đóa hoa này, Lục Trường Sinh hơi sửng sờ, theo bản năng mà hỏi.
"Hắc Hoàng, trong bao đựng tên của sư tôn dường như có một đóa Hồng Diễm Hoa, kia có phải tài liệu ngươi cần hay không?"
"Hồng Diễm Hoa? Ở nơi nào? Ta cái gì cũng không thấy, bên trong bao đựng tên dường như chỉ có mủi tên. " Trong thanh âm già nua của Hắc Hoàng mang theo một tia mờ mịt.
"Chỉ có mủi tên? Không. . . Thật sự có một đóa Hồng Diễm Hoa, chúng ta đi tới gần xem."
Lục Trường Sinh vội vàng chạy nhanh mấy bước, chờ chạy đến cách Lý Hiên còn có mười mét, thanh âm già nua đột nhiên vang lên.
"Ông trời của ta ơi, thật sự là Hồng Diễm Hoa, sư tôn ngươi lại trước thời hạn giúp ngươi tìm được? Làm sao có thể?"
Hắc Hoàng không dám tin mà truyền âm, bên trong thanh âm già nua mang theo rung động nồng nặc.
Hắn thật sự là không nghĩ ra, đây rốt cuộc là tại sao.
Rõ ràng năm đó hắn tìm mười năm, đều không tìm được một gốc Hồng Diễm Hoa.
Nhưng bây giờ thì hay rồi, Lục Trường Sinh sư tôn Lý Hiên, trong nháy mắt liền tìm được Hồng Diễm Hoa.
Chênh lệch như thế, thật sự là làm Hắc Hoàng không thể nào chấp nhận được.
"Chẳng lẽ nói, vận mệnh của sư tôn Lý Hiên của ngươi cũng rất bất phàm? " Hắc Hoàng truyền âm nói.
"Có thể, nếu không sư tôn làm sao lại nhìn ra vận mệnh của ta? " Lục Trường Sinh nghiêm mặt nói.
"Nhưng ta luôn cảm thấy có gì đó là lạ."
Hắc Hoàng tiếp tục truyền âm, trong lòng lộ ra hoài nghi nồng nặc, thậm chí chuẩn bị tìm cơ hội thử Lý Hiên một chút, xem xem đến cùng có phải hay không vận mệnh bất phàm.
Cứ như vậy, mọi người ở cửa khe núi tập hợp, chào hỏi lẫn nhau rồi đi về phía Trấn Bắc Thành.
"Sư tôn, cái đóa Hồng Diễm Hoa này là cho ta sao? Ngài làm sao biết Hồng Diễm Hoa là tài liệu chính để giải trừ phong ấn của ta đây?"
Trên quan đạo.
Lục Trường Sinh nhìn Lý Hiên vuốt vuốt cái đóa Hồng Diễm Hoa kia, không nhịn được hỏi, cả người đều lộ ra rất kích động.
"Ừm."
Lý Hiên ừ một tiếng, ánh mắt quét về phía Lục Trường Sinh, ngay sau đó nhìn về phía chiếc nhẫn màu đen trên ngón tay của hắn.
Đóa hoa này là Tần Nguyệt đưa cho hắn, Lý Hiên căn bản không có coi là chuyện đáng kể, nhưng bây giờ nhìn lại, đóa hoa này tác dụng phi phàm.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất