Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ (Dịch - Full)

Chương 188

“Không sao.”

Trong lòng tôi có một dòng nước ấm và một cảm giác hạnh phúc mà trước kia chưa từng có, tôi không kiềm được mà ôm chặt lấy cô ấy, khẽ khàng vỗ về sau lưng.

“Không sao thì tốt, đám người kia đâu? Đi rồi sao? Vừa rồi có một tiếng động rất vang, có phải là tiếng súng không? Còn tiếng la thảm thiết của ai nữa…”

Nói đến đây, giọng nói của Bạch Vi đột nhiên ngừng lại, tay cô ấy dừng lại ở hông tôi, nơi có giắt một khẩu súng.

“Đây… đây là cái gì?”

“Súng.” Tôi cười với cô ấy như không có chuyện gì: “Cướp từ tay đối phương đấy. Vừa rồi kẻ đó bắn một phát nhưng không trúng anh, tiếng la thảm thiết là của bọn họ, anh đã đánh hai tên bị thương, đang trói ở phía trêи.”

Bạch Vi lại sờ sờ, xác nhận đó đúng là một khẩu súng thật thì lắc đầu: “Phương Dương, như vậy quá nguy hiểm, ngộ nhỡ hắn ta bắn trúng anh thì… Em không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào.”

Tôi lại vô thức ôm chặt cô ấy: “Yên tâm, anh nắm chắc mười phần mới ra tay, hắn ta không bắn trúng anh được.”

“Chỉ sợ chẳng may thôi, sau này anh đừng như vậy… Không, không được có lần sau nữa. Những người đó là do Cung Chính Văn sai đến phải không?”

“Ừm, nói đúng hơn là do Cung Chính Vinh sai đến. Chắc em biết anh trai của Cung Chính Văn đúng không, hắn đã trả mấy chục triệu baht thuê người đánh gãy chân tay anh.”

“Sao anh ta có thể làm như vậy? Thật là quá đáng, không được, em phải gọi điện thoại về, tuyệt đối không thể khoan nhượng cho loại người như anh ta được.”

Nói rồi, quả nhiên Bạch Vi lấy di động ra bắt đầu tìm số điện thoại.

Tôi không ngăn cản cô ấy, để nhà họ Cung phải trả một cái giá nhất định là điều nên làm, bọn họ dám bất chấp Bạch Vi đang có mặt ở đây, không hề sợ sẽ làm cô ấy bị thương.

Lúc tin tức được gửi về nước, truyền đến tai nhà họ Bạch, không cần nghĩ cũng biết bọn họ sẽ phẫn nộ như thế nào.

Tôi đột nhiên ý thức tới người nhà họ Bạch chắc chắn cũng sẽ trút cơn giận lên đầu tôi, bởi vì tôi đã gọi Bạch Vi đến đảo Phuki, còn lái xe máy đưa cô ấy đi lung tung nên mới khiến cô ấy cũng bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Hơn nữa, sự nguy hiểm này hoàn toàn xuất phát từ tôi.

Có thể đoán được người nhà của Bạch Vi tất nhiên sẽ càng phản đối cô ấy và tôi ở bên nhau hơn, không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí sử dụng đến những thủ đoạn khác.

Nói cách khác, tương lai của tôi và cô ấy sẽ càng gian nan, sẽ phải đối mặt với nhiều trở ngại lớn hơn.

Nghĩ tới đây, tâm trạng tôi trở nên rất nặng nề.

Chuyện này không thể trách người nhà của Bạch Vi được, đổi lại là tôi, nếu tôi có một đứa em gái hoặc là con gái, mà con bé cũng ở bên một người đàn ông thường xuyên đối diện với nguy hiểm như Bạch Vi, có khả năng cũng sẽ khiến con bé gặp nguy hiểm, tôi cũng sẽ cực lực phản đối.

Mặc dù lần này là trùng hợp, đúng lúc Bạch Vi cũng đến đảo Phuki, hơn nữa cô ấy còn không muốn ngủ trưa, mà muốn đi xe máy hóng gió nên mới bị cuốn vào chuyện này. Nhưng khi cô ấy ở bên tôi thật sự đã đối mặt với nguy hiểm, sau này thậm chí sẽ còn những nguy hiểm khác.

Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy xảy ra bất kì chuyện gì, cũng không muốn mình chìm trong sự hối hận và tự trách.

Có lẽ, tôi vốn không nên tỏ tình với cô ấy, cũng không nên hôn cô ấy.

Giờ đây, sự việc vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Lúc này, trêи sườn núi vang lên tiếng hô gọi lạ lẫm bằng tiếng Xiêng La, hỏi có người nào ở dưới chân núi không, hẳn là cảnh sát đã đến.

Tôi đáp lại mấy tiếng, kéo tay Bạch Vi chậm rãi đi lên.

Không bao lâu sau, bốn bóng người mặc đồng phục xuất hiện ở trong rừng, đang từ từ tiến đến gần bọn tôi.

Tôi đặt tay lên khẩu súng ở bên hông, hô lên: “Các người là ai?”

“Không được động đậy, chúng tôi là cảnh sát, mau ngồi xổm xuống, giao vũ khí của anh ra đây.”

Mấy cảnh sát kia nhìn thấy động tác của tôi thì vội vàng rút súng, nhắm vào tôi.

Nhìn họng súng đen ngòm, Bạch Vi nhất thời bị dọa đến mức mặt trắng bệch.

“Xin hãy cho tôi xem thẻ cảnh sát của các anh, nếu không, tôi không thể tin tưởng các anh được.” Tôi không làm gì hết, mà chỉ quan sát kĩ càng bốn người mặc đồng phục kia, đồng thời hỏi bọn họ.

Một người trong số họ lấy một tấm thẻ giơ ra phía trước, sau đó xếp thành hình cánh quạt với ba người khác chậm rãi tiếp cận.

Đứng cách họ mười mấy mét, tôi cố nheo mắt hết sức cũng không nhìn rõ trêи tấm thẻ kia viết cái gì, nhưng nhìn hình dáng huy hiệu cảnh sát thì biết đó là cảnh sát đảo Phuki.

Tôi lập tức thả lỏng: “Chúng tôi là khách du lịch, đừng nổ súng, tôi ném vũ khí xuống đất ngay đây.”

Tôi vừa hô vừa chậm rãi rút súng ra.

Bốn người cảnh sát ở phía đối diện lại càng khẩn trương hơn, họng súng của họ đều nhắm vào tôi.

Tôi hướng nòng khẩu súng xuống dưới, tránh để họ hiểu lầm, rồi ném khẩu súng ra xa mấy mét.

“Ngồi xổm xuống đất ngay, hai tay ôm đầu, không được động đậy.” Vừa nhìn thấy súng, cảnh sát càng khẩn trương hơn.

Tôi giơ tay ôm đầu, từ từ ngồi xuống, đồng thời nói với Bạch Vi ở bên cạnh: “Ngồi xuống trước đi, cảnh sát ở đây không dám làm gì em đâu. Bọn họ cũng sẽ điều tra rõ sự việc, đến lúc đó sẽ không sao nữa.”

Bạch Vi đáp lại “ừ” một tiếng, sau đó giơ hai tay ôm đầu chậm rãi ngồi xuống giống tôi.

Tôi cúi thấp đầu hô lên: “Chúng tôi là khách du lịch, chỉ đến đảo Phuki chơi thôi. Ban nãy đột nhiên bị mấy người nọ tập kϊƈɦ ở bên trêи nên mới chạy đến đây. Người tập kϊƈɦ chúng tôi đã bị tôi bắt được hai tên, khẩu súng này là tôi cướp từ tay bọn họ, không tin anh có thể hỏi họ.”

Nói rồi, tôi chỉ vào Yako và đồng bọn của y đang nằm dưới đất cách đó không xa. Kẻ đầu tiên bị tôi hạ gục đã tỉnh lại, hai người đều bị trói chặt tay chân, giãy giụa vô ích trêи mặt đất.

Cảnh sát cử ra một người di chuyển theo hướng ngang đến trước mặt đám Yako, vừa thấp giọng chất vấn, vừa lục soát túi bọn họ.

“Anh có chứng cứ gì chứng minh mình là khách du lịch không? Ví dụ như hộ chiếu chẳng hạn? Mời xuất trình giấy tờ.” Ba người cảnh sát còn lại vẫn cầm súng chậm rãi tiến gần về phía tôi.

Tôi lắc đầu: “Hộ chiếu của tôi ở khách sạn, quay về mới có thể lấy cho các anh xem được.”

“Rất xin lỗi, chúng tôi tạm thời không thể xác định thân phận của anh chị, chỉ có thể đưa hai anh chị về đồn cảnh sát trước, và cả hai người bọn họ nữa, mong anh hiểu và phối hợp làm việc với chúng tôi.”

“Tôi hiểu, tôi cũng sẽ phối hợp với các anh.”

“Được, bây giờ xin mời anh thuật lại quá trình xảy ra sự việc.”

“Chúng tôi có thể đứng dậy chưa?”

Lúc thấy cảnh sát đi đến gần, một người trong số họ nhặt khẩu súng kia lên, tôi cất tiếng hỏi.

Cảnh sát không trả lời tôi, mà lục soát kĩ khắp người tôi một lượt, nhưng không tìm được món vũ khí nào khác.

“Được rồi, anh đứng lên và tường thuật lại quá trình xảy ra sự việc đi.”

Tôi nói thân phận của mình và kể những chuyện đã xảy ra một cách tỉ mỉ cho cảnh sát. Từ chuyện mình đến Phuki họp mặt bạn bè, đến chuyện lái xe máy ra ngoài chơi cùng Bạch Vi, trú mưa ở chòi nghỉ mát, rồi đến phát hiện đối phương lái xe máy áp sát, sau đó trốn vào trong khu rừng gần biển.

Cuối cùng là quá trình đánh ngã đối phương và cướp súng ra sao, kể hết toàn bộ không sót một chi tiết nào, đồng thời chỉ ra các vị trí tương ứng.

Thậm chí, tôi còn chỉ ra đối phương là do Cung Chính Vinh bỏ tiền thuê tới, nhưng không nhắc tới Đỗ Minh Hào.

Bởi vì Đỗ Minh Hào là em trai của Đỗ Minh Cường, người trong cùng một gia tộc, tôi không muốn vì chuyện này mà khiến cảnh sát để ý đến nhà họ Đỗ.

Còn khi cảnh sát thẩm vấn, đám Yako có khai Đỗ Minh Hào ra không thì không liên quan đến tôi, chí ít không phải tôi chỉ ra manh mối về phía nhà họ Đỗ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất