Cô ta mắc một chiếc váy ngủ hai dây màu đen, làm tôn lên làn da trắng ngần, đặc biệt là phần ngực và bả vai chỉ đeo hai cái dây.
Tôi đưa bông hoa hồng tươi thắm đến trước mặt cô ta, nói: “Vi Vi, tặng cô này, chúc cô luôn vui vẻ.”
“Anh gọi ai là Vi Vi? Đi ra ngoài!” Cô ta tức giận đến mức đỏ bừng mặt, một tay che ngực, một tay chỉ ra ngoài.
“Cô chứ ai, gọi như thế không phải càng thân thiết hơn à.”
“Anh… Anh là đồ vô lại!”
“Không vô lại một chút thì sao tán được cô, đúng không.”
Bạch Vi nổi giận không nói gì, dứt khoát quay người đi vào phòng, dằn mạnh hộp đồ ăn sáng lên bàn.
“Chẹp chẹp chẹp, cô xem tính cách mình đi kìa, cháo sóng hết ra ngoài rồi.”
Tôi vội vàng đi vào, đặt hoa xuống chiếc tủ đầu giường của cô ta, sau đó cẩn thận mở lớp giấy bọc bên ngoài hộp đồ ăn ra, dùng khăn giấy lau cái hộp sạch sẽ, rồi đặt lên bàn.
“Đánh răng rửa mặt chưa? Nhanh lên, rồi tranh thủ ăn lúc nóng đi.”
Cô ta lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người, sau đó đứng bất động, nhìn tôi bằng ánh mắt vừa phẫn nộ vừa lạnh lùng.
“Đừng nhìn tôi như thế, cô biết là vô dụng mà. Ngoan nào, mau ăn đi, đói thì chỉ thiệt thân thôi.”
Tôi thu dọn túi giấy một cách tự nhiên, sau khi lau bàn sạch sẽ, tôi cầm bình nước, táo đỏ và gừng còn thừa từ tối qua đi vào nhà tắm.
Không lâu sau, Bạch Vi đi đến cửa, lạnh lùng nói: “Tôi phải đánh răng.”
“Nhanh lên.” Tôi tăng nhanh tốc độ tay, rửa sạch đồ xong thì đi ra ngoài. Lúc đi qua người cô ta, tôi nhìn vào gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô ta, nói: “Không trang điểm cô đã rất xinh rồi, hơn cả ối diễn viên điện ảnh.”
“Hừ!” Cô ta hừ lạnh một tiếng, sau đó đi vào nhà tắm.
Giống như tối qua, tôi đun nửa bình táo đỏ và gừng, nước vừa sôi thì Bạch Vi đã rửa mặt xong đi ra.
Đầu tiên, cô ta uống một cốc nước, sau đó lại nhìn đồ ăn sáng trên bàn, lạnh lùng nói một câu “Cảm ơn”, rồi ngồi xuống bàn mở chiếc hộp đồ ăn ra.
Tôi dựa vào chiếc tủ ti vi, mỉm cười thản nhiên nhìn cô ta ăn cháo.
Rõ ràng cô ta biết phản kháng cũng vô dụng, nên dứt khoát hưởng thụ luôn.
Không lâu sau, khi nước táo đỏ và gừng đã được, tôi rót một cốc đặt trên bàn của cô ta, hỏi: “Còn đau không?”
“Hết rồi.” Giọng nói của cô ta vẫn rất lạnh lùng.
“Ừm, thế thì tốt. Nhưng cô vẫn phải uống nước táo đỏ gừng, nó có thể điều dưỡng thân thể, hơn nữa…”
“Không cần mát xa.” Cô ta nhanh chóng cắt ngang lời tôi.
“Ha ha ha…” Tôi không nhìn được bật cười, sau đó lại hỏi: “À, hợp đồng của BTT đã ký xong rồi, cô còn định ở lại Chiêng May bao lâu nữa? Chờ phần mềm giao hoàn tất và vận hành bình thường xong mới về, hay vài hôm nữa là về thôi?”
“Mấy hôm nữa, việc giao phần mềm để người khác xử lý là được, trong nước vẫn còn nhiều việc cần tôi làm.”
“Thế tôi về cùng cô nhé, dù gì thì tôi cũng là trợ lý của cô mà.”
“Ừm.”
Cô ta đáp qua loa một tiếng, sau đó cúi đầu ăn cháo, chủ đề này coi như chấm dứt tại đây.
Tôi có phần buồn chán nhìn cô ta.
Sau khi Bạch Vi ăn cháo xong, tôi chợt nhớ ra chuyện gì đó, lại hỏi: “Nếu cô đã hết đau rồi, lát nữa tôi sẽ dẫn cô ra ngoài chơi. Dẫu sao, hai ngày cuối tuần tới cô cũng rảnh, nhân cơ hội này đi ngắm phong cảnh của Chiêng May đê.”
“Không.” Cô ta không chút do dự, lạnh lùng từ chối.
Tôi không bận tâm, tự nhiên hỏi tiếp: “Cô đã đi miếu đen miếu trắng chưa? Cổ thành, đại học Chiêng May nữa?”
“Tôi nói rồi, tôi không đi.”
Cô ta ném chiếc hộp rỗng vào thùng rác, sau đó bưng cốc nước táo đỏ và gừng lên miệng nhấp thử độ nóng.
“À, chúng ta đi đến khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở đi nào, xem phòng bà ấy từng sống.”
Bạch Vi ngớ ra: “Khách sạn mà Đặng Lệ Quân từng ở?”
“Ừ, chắc cô không biết rồi. Đặng Lệ Quân qua đời ở khách sạn hoàng gia Mae Ping của Chiêng May, mỗi lần đến Chiêng May, bà ấy đều ở cùng một phòng tại khách sạn đó. Đến giờ, khách sạn đó vẫn giữ bày trí khi bà ấy vào ở, bây giờ thì mở cho khách du lịch vào tham quan rồi.”
Bạch Vi gật đầu: “Tôi biết, còn biết bà ấy hát bài “Câu chuyện tiểu thành” ở Chiêng May. Chỉ là dạo này tôi bận quá, không nghĩ đến chuyện này thôi.”
“Thế thì tối nay chúng ta cùng đi xem đi.”
“Không, đi riêng đi!” Giọng điệu của cô ta lại lạnh đi.
“Giám đốc Bạch, cô không đá tôi đi được đâu nên đừng phản đối nữa, ngoan ngoãn hưởng thụ đi. Như thế sẽ không đến mức ngượng ngập, cũng không khiến cô tức giận cả ngày. Như vậy không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là khi tới tháng.”
Bạch Vi lại tức giận lườm tôi.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cô ta cũng nói một câu “Anh đúng là một tên vô lại chính cống.”
Tôi biết cô ta rơi vào tình huống bất đắc dĩ, nên cuối cùng quyết định không phản kháng nữa, nên tôi đắc ý mỉm cười: “Thế để tôi xem đặt lịch thế nào, chắc phải tìm hướng dẫn viên du lịch đấy.”
Nói rồi, tôi mở điện thoại thử tra trên mạng một lúc, lướt web một lúc lâu cũng không tìm thấy, nên tôi dứt khoát gọi cho Bansha.
Bansha là đại ca của lũ côn đồ ở đây, chuyện này kiểu gì ông ta cũng giải quyết được.
Điện thoại vừa vang lên hai tiếng đã có người nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói khách sáo của Bansha.
Tôi nói chuyện muốn đến khách sạn hoàng gia Mae Ping cho ông ta, ông ta lập tức bảo đảm là cứ giao cho mình, hơn nữa còn làm xong rất nhanh.
Kết quả là tôi vừa cúp máy chưa đến mười phút, Bansha đã gọi tới thông báo đã làm xong việc một cách rất nịnh nọt.
Cúp máy của Bansha xong, tôi giơ điện thoại lên với Bạch Vi, nói: “Tôi đã đặt lịch ở khách sạn đó xong rồi, chiều nay đấy nha, ăn trưa xong chúng ta sẽ đến đó. Sáng nay, chúng ta đi mấy chỗ khác trước được không?”
“Tôi không muốn đi đâu trong sáng nay cả.” Bạch Vi lạnh lùng quẳng cho tôi một câu.
“Đừng thế, đến tháng thì nên ra ngoài đi dạo. Một là giữ tâm trạng vui vẻ, hai là thúc đẩy máu huyết tuần hoàn. Chỉ cần không làm những việc kịch liệt là được, sẽ không ra nhiều đâu.”
“Đi cùng anh thì tôi có thể vui được sao?”
“He he, lát nữa tôi sẽ kể vài câu chuyện mặn mòi là cô thấy vui ngay à.”
“Lưu manh!”
“Mau vào nhà tắm thay đồ đi, tôi đun cho cô ít nước nóng đã, cho vào bình giữ nhiệt mang đi, ra ngoài không thể uống đồ uống lạnh được.”
Nói rồi, tôi rót hết nước táo đỏ và gừng còn lại trong bình vào một cái cốc, sau đó rửa sạch bình, đun thêm nửa bình nước nóng, rồi lại cầm bình giữ nhiệt của cô ta vào nhà tắm rửa sạch.
Bạch Vi không phản đổi, chỉ bực dọc lườm tôi, sau đó bắt đầu thay đồ.
Thấy cô ta cầm quần áo và túi đồ trang điểm đi vào nhà tắm, tôi bổ sung thêm một câu: “Không cần trang điểm quá đậm đâu, cô vốn đã rất xinh rồi, không trang điểm cũng đã xinh hơn nhiều cô gái trang điểm rồi.”
“Hừ, mồm mép tép nhảy.” Cô ta đóng cửa nhà tắm lại bụp một tiếng.
Lúc tôi đun sôi nước đổ vào bình giữ nhiệt, Bạch Vi đẩy cửa bước ra. Cô ta chỉ trang điểm nhẹ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu trắng, kết hợp với một chiếc váy dài xếp ly màu đen và một đôi xăng đan cùng màu, trông vừa gọn gàng vừa xinh đẹp.
——————–