Nữ Hoàng Mù

Chương 1

Chương 1
Ta là con gái của cốc chủ Vu Y Cốc, vì cứu Thái tử đương triều mà đã đem đôi mắt của mình hiến tặng cho chàng.
Thái tử giữ trọn lời thề, ngày đăng cơ, bất chấp mọi lời phản đối, đã lập ta làm Hoàng hậu.
Thiên hạ đều nói chàng vì một nữ nhân mù như ta mà mê muội tâm trí.
Nhưng họ đâu hay, trước mặt người đời, chàng ban cho ta vinh sủng vô song, sau lưng lại dùng cực hình khiến ta sống không bằng chết.
May mắn thay, dẫu có tinh diệu đến đâu, vu thuật cũng có thời hạn.
Ba năm đã gần trôi qua, đến lúc ta phải đòi lại đôi mắt thuộc về mình.
...
Hoàng cung Nam Sở có một ngọn tháp tên Linh Lung, đỉnh tháp treo minh châu sáng như trăng rằm, khiến người người ca tụng.
Nhưng họ nào biết, mỗi đêm trong tháp đều nhuộm máu tanh hôi.
Khi roi dài gắn đầy móc nhọn quất xuống ngực, cổ họng ta đã khàn đặc, chẳng thể phát ra tiếng kêu.
Người mù không thể dùng ánh mắt để cảm nhận nguy hiểm, bởi thế nỗi đau cũng tăng lên gấp bội.
Giữa màn đêm đặc quánh mùi máu, bên tai ta vang lên một tràng cười nham hiểm, sắc lạnh.
“Hoàng hậu nương nương, cây roi này lột thịt rút máu, đến cả phạm nhân đại ác cũng không chịu nổi, huống hồ là nương nương.”
“Lão nô khuyên người nên nói ra chỗ ẩn của Vu Y Cốc thì hơn.”
Ta siết chặt dây xích trơn tuột đẫm máu, gắng gượng lên tiếng:
“Đã nói không biết bao nhiêu lần, ta đã quên mất đường đến đó rồi.”
“Ngươi muốn động thủ thì cứ làm đi, đừng nhiều lời vô nghĩa.”
Lúc ấy, một giọng nam trầm lạnh vang lên:
“Đã cứng miệng như vậy, thì mang bàn là tới.”
“Thiêu rụi mấy lớp da thịt, tự khắc sẽ nhớ ra thôi.”
Ba năm thành thân, ta không thể nào quên được thanh âm của Tiêu Lâm.
Dù không mở miệng, ta cũng biết chàng vẫn đứng nơi góc ngục, khoái ý nhìn ta chịu đòn.
Người từng nhẹ nhàng thổi đi mảnh gỗ vụn trên tay ta, vì một giọt máu mà đau lòng không thôi...
Rốt cuộc đã không còn nữa.
Gắng gượng ngẩng đầu, ta mở đôi mắt trống rỗng vô hồn, lệ chảy xuống, chẳng còn ai xót thương.
Tiếng nổ lách tách của than cháy vang lên bên tai, kế đó là bàn là đỏ rực ấn thẳng lên ngực ta.
Ta thét lên xé ruột xé gan, suýt cắn đứt lưỡi.
Giữa cơn đau xé lòng, thanh âm của Tiêu Lâm như ác mộng vọng về:
“Tống Cảnh, trong Linh Lung tháp này còn vô số thủ đoạn, trẫm có thừa thời gian chơi với ngươi.”
Sau khi Tiêu Lâm rời đi, xích sắt trói trên người ta cũng được cởi bỏ.
Thái y lặng lẽ băng bó vết thương cho ta, cung nhân thì thay y phục, chải chuốt đầu tóc.
Trời vừa sáng, ta mình đầy thương tích được đưa về Phượng Tảo cung, chờ các phi tần đến vấn an.
Hương thơm nồng nàn, tiếng chào cung kính dịu dàng vang lên không ngớt.
“Hoàng hậu nương nương hôm nay khí sắc thật tốt, rất hợp với khung cảnh tuyết trắng.”
“Phải đó, nương nương dung mạo khuynh thành, nhất là đôi mắt kia thật đẹp không sao tả xiết.”
“Tối qua yến tiệc đầu xuân có pháo hoa rực rỡ, nương nương không dự thật là tiếc lắm thay.”
Giữa từng lời mỉa mai châm chọc, ta chỉ lặng lẽ ngồi yên như một con rối.
Bàn tay nắm chặt, lòng bàn tay thấm đẫm mồ hôi lạnh vì gắng chịu đau.
Lúc này, thái giám ngoài cửa cao giọng:
“Quý phi nương nương giá lâm!”
Chúng phi lập tức đứng dậy, đổi hẳn thái độ coi thường trước đó, ai nấy đều cung kính lễ độ.
Tuy chỉ là một phi tử, nhưng Thẩm Ngọc Như là con gái trưởng của Tể tướng, thanh mai trúc mã với Tiêu Lâm, nay lại thay ta chấp chưởng phượng ấn, đã sớm trở thành Hoàng hậu thật sự trong lòng mọi người.
Vết thương trên người rách ra lần nữa, ta rốt cuộc không chịu nổi cơn đau thấu xương, ngất lịm trên nền đất lạnh.
Trước khi mất đi ý thức, gương mặt đau khổ bất nhẫn của mẫu thân hiện lên trước mắt ta.
“Cảnh nhi, si tình là họa, chỉ mong kiếp này con không phải hối hận.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất