Chương 2
Mùi thuốc quá đắng sộc lên khiến ta sặc tỉnh.
Ta cố gắng vùng dậy, lại bị người kia hung hăng bóp chặt hai má.
Ngay sau đó, thang thuốc nóng như lửa đổ vào cổ họng ta, cuồn cuộn trôi xuống.
“Khụ… buông tay!”
Ta giãy giụa, họng nóng rát đến bật máu, nhưng sức lực không thể sánh kịp người đó.
Trong cơn choáng váng, ta lờ mờ thấy một bóng áo đen.
“Tống Cảnh, muốn chết không dễ vậy đâu, ngoan ngoãn uống hết thuốc này cho trẫm.”
Bên cạnh bóng áo đen, một dáng hình áo trắng cũng lờ mờ hiện ra.
“Bệ hạ, nay Yến vương dòm ngó, kỵ binh sắp tiến xuống phương Nam.”
“Thần thiếp nghĩ, chi bằng chặt một cánh tay của Tống Cảnh, đưa tới khe núi nơi năm đó người bị thương.”
“May ra người của Vu Y Cốc thấy sẽ chịu xuống núi.”
Giọng nói thanh lãnh mà đầy căm hận ấy chính là của Thẩm Ngọc Như, ngoài Tiêu Lâm ra, chỉ có nàng mới gọi ta bằng cả họ tên như thế.
Nàng hận ta cướp mất ngôi vị Hoàng hậu vốn thuộc về nàng, nhưng ta nào có tình nguyện?
Ta sinh ra ở Vu Y Cốc, sống biệt lập với thế gian.
Một ngày nọ, ta lén xuống núi bắt thỏ, vô tình cứu một nam nhân bị thương đôi mắt.
Hắn nói mình là Thái tử Nam Sở, bị gian thần hãm hại khiến đôi mắt mù lòa, lưu lạc tới nơi này.
Khi đó, thiên hạ phân tranh, hoàng quyền tranh đấu.
Mẫu thân ta là cốc chủ, sớm đã đặt ra quy định, người Vu Y Cốc không được rời cốc nhập thế, càng không được dính líu đến triều đình.
Nhưng ngày ngày gần gũi bên nhau, ta lại đem lòng yêu Tiêu Lâm, không nỡ nhìn chí lớn của chàng tiêu tan.
Vì thế, ta ngày ngày quỳ gối trước mẫu thân, cầu xin bà cứu chàng, dù phải lấy đôi mắt mình để đổi, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Bất đắc dĩ, mẫu thân ra điều kiện, bắt chàng lập trọng thệ:
Một là cưới ta làm chính thê, suốt đời yêu thương che chở.
Hai là sau khi đổi mắt xong phải rời khỏi Vu Y Cốc, vĩnh viễn không được quay lại.
Tiêu Lâm lập tức đồng ý, nắm lấy tay ta, dịu dàng tha thiết.
“Kiếp này kiếp khác, ta nguyện cùng A Cảnh ngắm nhìn sơn hà, ân ái chẳng rời.”
“Nếu phụ lòng này, ắt trời tru đất diệt.”
Đêm ấy cũng là một đêm đau đớn tột cùng. A nương ta rơi lệ thi triển pháp thuật, đem ánh sáng trong mắt ta đổi cho Tiêu Lâm.
Từ đó, Tiêu Lâm lại trở về làm vị Thái tử dã tâm bừng bừng, mắt cao hơn người, tham vọng bá nghiệp.
Còn ta, chìm vào màn đêm không đáy, bước chân loạng choạng, thành một kẻ tàn phế nửa đời.
Tiêu Lâm sau khi đăng cơ quả thật giữ lời, phong ta làm hoàng hậu.
Nhưng từ đêm đại hôn, hắn chưa từng bước vào tẩm cung của ta, mà mỗi đêm đều ở bên Thẩm Ngọc Như.
Khi ấy ta mới hiểu, thì ra người trong lòng hắn từ đầu đến cuối vốn chẳng phải ta.
Trong mắt hắn, ta chỉ là một công cụ, giúp hắn lên ngôi rồi bị ném bỏ như giày rách.
Ba năm trôi qua, ngoài cái danh hoàng hậu ra, cuộc sống của ta còn không bằng một vong hồn cô độc.
Nay vì chuyện Yến vương khởi binh, Tiêu Lâm lại nhắm đến Vu y cốc.
Hắn tin rằng, vu thuật như thần tích kia có thể giúp hắn phục hồi thị lực, cũng có thể tiêu diệt phản quân.
Chỉ là Vu y cốc ẩn sâu nơi thâm sơn hiểm địa, quanh năm sương độc mịt mù, vô cùng khó tìm.
Vì vậy, hắn ngày đêm treo ta trên Linh Lung tháp, tra tấn nghiêm khắc.
Ban ngày lại sai người đưa ta về cung, để mặc cho phi tần chế giễu nhục mạ.
Chỉ để khiến ta thân tâm chịu khổ, không chịu nổi cực hình mà phải khai ra lối vào cốc.
Nhưng hắn không biết, vu thuật dù kỳ diệu cũng có thời hạn.
Ba năm đã hết, đôi mắt ta lại cảm nhận được ánh sáng.
Còn đêm tối thuộc về Tiêu Lâm, cũng sắp đến rồi.