Chương 12: [HOÀN]
Lúc mười vạn đại quân doanh họ Hách bỏ trốn trong đêm, Tiêu Lâm đang uống bài thuốc mới nhất do ta điều phối.
Lần này, hắn giận đến bốc hỏa công tâm, ngất liền một ngày một đêm.
Khi tỉnh lại, hắn giận dữ đến mức đòi chém sạch tướng lĩnh quản quân bất lực.
Nhưng đột nhiên, hắn phát hiện có điều gì đó không ổn.
“Sao lại tối thế này? Người đâu, mau thắp đèn trong phòng lên!”
“Đám nô tài các ngươi đều điếc cả rồi sao? Trẫm bảo các ngươi thắp đèn!”
Một lúc sau, mới có một thái giám run rẩy lên tiếng:
“Bệ hạ, lúc này… là chính ngọ.”
Tiêu Lâm trừng mắt, ánh mắt trống rỗng, cuống cuồng bấu lấy màn giường:
“Trẫm không tin, không tin… chắc chắn là ngươi đang lừa trẫm!”
“Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu ở đâu?! Mau đưa nàng đến gặp trẫm!”
“Hoàng hậu nương nương mất tích từ đêm qua, nô tài đã lục soát khắp hậu cung cũng không tìm thấy…”
“Lũ hỗn đản… còn không tiếp tục tìm nữa!”
Tiêu Lâm gào lên, lao về phía trước, lại bất cẩn ngã khỏi giường, chỉ còn biết bò lết trên nền như một kẻ vô dụng.
Nhưng thực ra lúc đó, ta vẫn chưa rời đi.
Ta đắp lên mặt một tấm da người, hóa trang thành cung nữ quét dọn hành lang.
Giờ đây, muốn rời khỏi hoàng cung với ta đã chẳng còn khó.
Nhưng ta vẫn cố nán lại, muốn nhìn xem Tiêu Lâm rơi vào cảnh khốn cùng như chó, giãy giụa dưới đất, phát cuồng trong bất lực, sẽ như thế nào.
Cũng là để tận mắt chứng kiến kết cục đã định sẵn của hắn.
Có được viện binh doanh họ Hách, Yến vương như hổ mọc cánh, một đường đánh thẳng vào kinh thành.
Chỉ vài ngày sau, đã dồn quân đến sát thành, khí thế không thể ngăn cản.
Mà lúc ấy, Tiêu Lâm vẫn còn đang bò lê lết dưới đất, đầu gối bị mảnh sứ từ bát thuốc vỡ găm vào, đau đớn đến kêu gào thảm thiết.
“Người đâu! Mọi người đi đâu cả rồi?”
“Đến cả thánh chỉ của trẫm mà các ngươi cũng không nghe sao?!”
Nhưng ngay khi nghe tin đại quân Yến vương đánh tới, đám người trong cung đã sớm thu dọn đồ đạc, bỏ chạy tứ tán.
Còn ai mà đoái hoài đến một hoàng đế mù lòa nữa?
Đúng lúc đó, ta từ từ bước lên, đỡ hắn dậy.
Tiêu Lâm như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức túm lấy tay ta.
“Ngươi đến đúng lúc lắm, mau bưng cho trẫm một bát nước, trẫm khát muốn chết rồi!”
Ta không nói gì, làm theo, đưa chén sứ đã chuẩn bị sẵn lên miệng hắn.
Hắn uống cạn một hơi, rồi nhăn mày lại đầy nghi hoặc.
“Trẫm bảo là nước, sao lại đắng thế này?”
Ta khẽ cười.
“Là thuốc độc xuyên họng đoạt mệnh, đương nhiên phải đắng rồi.”
Khi nhận ra giọng ta, Tiêu Lâm run rẩy lùi lại mấy bước, rồi loạng choạng ngã lăn xuống đất.
“Là ngươi… Tống Cảnh! Hóa ra ngươi chưa đi!”
“Ngươi vừa nói gì? Thuốc độc gì chứ?”
“Sao ngươi lại hại trẫm?!”
Tại sao ư?
Ta khẽ nhấc giá nến trên bàn, cầm ngọn lửa đang cháy mạnh đâm thẳng vào ngực hắn.
Tiếng hắn gào thét vì bỏng vang lên thảm thiết, khiến ta bật cười to hơn.
“Sao vậy, mới chút bỏng đã không chịu nổi?”
“Nếu ta dùng sắt nung đỏ, e là ngươi sợ tới mức đái ra quần mất.”
“Cảnh nhi… Cảnh nhi, nghe trẫm nói!” – Tiêu Lâm mồ hôi đầm đìa, hoảng loạn bò lùi ra sau – “Hôm đó trẫm thật sự không cố ý dùng hình với nàng! Nàng bị thương, trẫm cũng đau lòng vô cùng!”
“Là trẫm nhất thời nghe theo lời xúi giục của tiện nhân Thẩm Ngọc Như, hoàn toàn không có ý đó!”
“Từ nay về sau nàng vẫn là hoàng hậu duy nhất của trẫm, trẫm sẽ trao Phượng ấn cho nàng, nâng niu nàng như châu ngọc… A!”
Khi ta quất roi lên mặt hắn, Tiêu Lâm đau đến bật khóc.
Chỉ là, độc dược đã dần phát tán, nước mắt của hắn giờ đây cũng mang sắc máu.
Ta vung roi từng cú, từng cú liên tiếp, khiến hắn co rút vào góc tường, thậm chí còn khẩn cầu cả trời cao.
Một nam nhân như hắn, ngay cả khí khái lúc ta bị tra tấn cũng chẳng bằng một nửa của ta năm xưa.
...
Khi nghe tiếng quân lính phá cửa cung, ta dẫm mạnh lên cổ tay Tiêu Lâm, chém đứt cánh tay phải hắn, vứt sang một bên.
Giữa tiếng hét xé lòng, ta cúi xuống, dịu dàng nói:
“Yên tâm đi, độc này sẽ không cho ngươi chết ngay đâu.”
Dù không cần mở miệng, ta cũng biết lúc ta bị tra khảo, hắn vẫn đứng trong góc ngục tối, thản nhiên thưởng thức từng màn tra tấn.
“Dẫu sao cũng có một thời ân nghĩa phu thê, coi như ta tặng ngươi chút quà ly biệt.”
Nói rồi, ta xoay người rời đi, chui ra khỏi hoàng cung từ một lỗ hổng bên chân tường.
Không xa ngoài cửa cung, vài nữ tử áo xanh đã sớm chờ sẵn ở đó.
Người đứng đầu chính là nương của ta. Vừa trông thấy ta, bà liền đỏ hoe mắt, kéo ta lại gần.
“Chịu khổ ba năm, nay đã biết ngoan chưa?”
“Còn không mau theo nương về nhà!”
Nước mắt ta cũng lưng tròng, nhào vào lòng bà, ôm chặt không chịu buông tay.
Năm đó, sau khi thấy ta bị treo lên cổng thành, người trong Vu Y cốc chưa từng rời khỏi kinh thành. Bọn họ bày mưu giúp ta trừ khử Tể tướng họ Tống, còn bỏ thuốc vào đồ ăn của mấy tướng lĩnh đứng đầu doanh trại.
Nếu không có bọn họ, Hách Vân Liên không thể thuận lợi dẫn quân rút lui, cũng chẳng thể nhanh chóng cùng Yến vương công phá hoàng thành như thế.
Dẫu suýt nữa bị Tiêu Lâm lừa đến mất mạng, nhưng hiện tại ta vẫn cảm thấy may mắn — vì ta còn có thể trở về cốc, sống nốt quãng đời còn lại trong yên ổn.
Vài ngày sau, ta nhận được tin Tiêu Lâm đột tử.
Nghe nói Yến vương không nỡ giết hắn, chỉ đuổi hắn khỏi thành. Nào ngờ độc đã ngấm sâu, còn chưa ra khỏi cổng đã quỵ xuống đất.
Chẳng đến một ngày, chỉ còn lại một bộ xương nhuốm máu, khiến người người kinh hãi.
Sau khi Yến vương đăng cơ, thi hành nhân chính, lấy đức trị thiên hạ.
Bốn phương yên ổn, cuộc sống trong cốc của chúng ta cũng thêm phần thư thái.
Tuy đời này không còn bước chân vào chốn hồng trần nữa, nhưng ta chỉ mong thiên hạ mãi mãi thái bình.
Từ nay không còn phải thấy những cạm bẫy giả dối, hiểm độc.
[HẾT]