Nữ Hoàng Mù

Chương 11

Chương 11
Trong một đêm, cục diện hậu cung thay đổi hoàn toàn.
Ta, một kẻ mù không thực quyền, lại trở thành người được Tiêu Lâm tin tưởng nhất, ngày đêm không rời, túc trực bên điện Khâm An dâng thuốc sắc.
Còn Thẩm Ngọc Như, kẻ được sủng ái nhiều năm, giờ chỉ biết trốn trong cung mình khóc lóc, chẳng bao lâu sau thì đau lòng đến phát điên.
Những phi tần từng nhục mạ ta ngày trước ai nấy đều kinh hoàng, tranh nhau đến hành lễ tạ lỗi.
Ta chỉ thản nhiên không đáp, không gặp một ai.
Tiêu Lâm biết chuyện, còn nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay ta:
"Cảnh nhi, nàng là chủ hậu cung, nên rộng lượng khoan dung."
"Người trong cung xưa nay quen thói bợ trên giẫm dưới, cùng lắm cũng chỉ là tâm tư đàn bà nhỏ nhen, nàng hà tất để tâm?"
Sau khi uống thuốc ta cải tiến, sương máu trước mắt hắn tan đi không ít, đã có thể xử lý chính sự.
Chỉ là, bất kể Tiêu Lâm nói lời ngọt ngào đến đâu, ta vẫn thấy rõ ánh khinh miệt nơi đáy mắt hắn.
Giờ đây, thị lực của ta đã khôi phục hơn phân nửa, cả gương mặt tái nhợt, hư nhược của hắn cũng lọt hết vào mắt ta.
Dĩ nhiên Tiêu Lâm không hề hay biết, hắn vẫn tưởng ta là con cá nằm yên trên thớt.
Chờ hắn khỏi bệnh, sẽ bị băm nát thành từng mảnh.
"Bệ hạ, người uống thuốc hôm nay đi."
Ba năm sống không thấy mặt trời khiến ta có thể giả mù một cách hoàn hảo, dù chỉ cách nhau gang tấc, Tiêu Lâm cũng không phát hiện điều gì khác lạ.
Uống thuốc xong, tâm trạng hắn hiếm khi tốt lên, liền sai người truyền Thẩm Ngọc Như đến.
"Trẫm mấy ngày nay chưa gặp Như nhi, không biết giờ nàng thế nào rồi."
Ở góc khuất mà hắn không nhìn tới, vẻ mặt bọn cung nhân đều trở nên kỳ lạ.
Ta cũng phải kiềm chế nét mặt, kẻo không nhịn được mà bật cười, phá hỏng cơn tương tư của hắn.
"Bệ hạ! Như nhi nhớ người đến phát điên rồi đây!"
Ngày trước, Thẩm Ngọc Như chưa bước vào điện Khâm An, từ xa đã ngửi thấy hương đàn hương thoang thoảng trên người nàng ta.
Giờ đây, gió vừa thoảng qua, nàng ta đã lao vào lòng Tiêu Lâm, chỉ để lại mùi hôi tanh khó tả.
Người trong điện Khâm An ai nấy đều không kìm được mà bịt mũi, Tiêu Lâm cũng nhíu mày, đẩy Thẩm Ngọc Như ra.
"Như nhi, nàng... đây là..."
Đến lúc này hắn mới nhìn rõ, mỹ nhân khuynh quốc năm nào, nay đầu tóc rối bời, y phục nhếch nhác.
Ngay cả phấn son trên mặt cũng loang lổ, khiến gương mặt vốn thanh tú trở nên lem nhem hỗn độn.
Theo sau là cung nữ của Thẩm Ngọc Như cuống quýt chạy tới, quỳ rạp dưới đất.
"Bệ hạ tha tội! Dạo gần đây quý phi nương nương tâm thần hoảng loạn, không chịu nghe lời. Chúng nô tỳ còn chưa kịp chải tóc, thay y phục cho người, thì người đã tự mình chạy ra ngoài rồi!"
Thái y bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa:
"Bệ hạ, xem triệu chứng của quý phi nương nương, có lẽ là ưu tư quá độ, đã phát cuồng rồi."
Tiêu Lâm nghe xong, càng thêm ghét bỏ, dùng sức đẩy mạnh Thẩm Ngọc Như đang bám lấy, thậm chí đẩy nàng ngã xuống đất.
Thẩm Ngọc Như khi thì khóc, khi lại cười, điên dại nắm lấy vạt áo hắn.
"Bệ hạ, người không nhận ra thần thiếp sao? Thiếp là Như nhi mà!"
"Chẳng phải người từng hứa, sau tiết Trùng Dương năm nay, sẽ phong thiếp làm hậu sao?"
"Người nhất định không được quên ta..."
Thấy Thẩm Ngọc Như ngây dại si ngốc như vậy, Tiêu Lâm hoàn toàn mất sạch chút lòng thương hương tiếc ngọc còn sót lại.
“Ngây ra đó làm gì? Còn không mau đưa Quý phi nương nương đi?!”
Dù các cung nữ dùng hết sức, Thẩm Ngọc Như vẫn bám chặt xuống đất không chịu buông tay.
Dù móng tay gãy nát, nàng cũng không chịu thả.
“Bệ hạ, đừng đuổi Như nhi đi! Như nhi sợ bóng tối! Như nhi không muốn ở một mình!”
Mãi đến khi vài thị vệ tiến vào điện, họ mới có thể cưỡng ép kéo Thẩm Ngọc Như phát điên ấy ra ngoài.
Lúc bị nhấc bổng lên, hai tay nàng đẫm máu tươi, chỉ thẳng vào mặt ta, gào lên phẫn nộ:
“Tống Cảnh! Hôm nay ta ra nông nỗi này đều là do ngươi ban tặng!”
“Dù có xuống Hoàng Tuyền, ta cũng quyết không tha cho ngươi!”
Nhìn từng vệt máu ngoằn ngoèo vương trên nền đá, ta mỉm cười, tiễn đưa mỹ nhân từng được sủng ái nhất hậu cung bước đi đoạn đường cuối cùng.
Nàng có kết cục hôm nay, đúng là chẳng thể tách khỏi ta.
Loại hương trầm khiến người mê loạn tâm trí trong cung Ngọc Ninh, chính là do tay ta điều chế.
Dù sao đối với Tiêu Lâm, một nữ nhân không còn chỗ dựa từ triều trước, dẫu có được sủng ái đến mấy cũng chỉ là thoáng mây bay.
Cho nên chẳng ai tra xét tro tàn trong lư hương ấy, cũng không ai để tâm trong cung lại vừa thêm một vong hồn.
Thanh mai trúc mã thì sao? Thâm tình mười mấy năm thì sao?
Kết cục cho kẻ một lòng yêu Tiêu Lâm chỉ có một – chính là không được toàn mạng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất