Chương 3
Ngẫm nghĩ giây lát, Tiêu Lâm vỗ tay Thẩm Ngọc Như, mỉm cười trầm thấp:
“Như nhi mưu tính thật tốt. Vậy thì theo ý nàng, chặt tay tội phụ này đi.”
“Người đâu, đem—”
“Bệ hạ, người làm sao vậy?!”
Ngay lúc ấy, Tiêu Lâm bỗng thấy choáng váng, ngã gục xuống đất.
Thẩm Ngọc Như cuống cuồng gọi ngự y, ta thì nhân cơ hội giấu hai lọ sứ ở mép giường vào trong ngực.
Theo ký ức, một lọ là viên nhân sâm kéo dài mạng sống, lọ kia là cao dược cầm máu tiêu ứ.
Đêm ấy, Tiêu Lâm vẫn không tỉnh lại, Thẩm Ngọc Như đành sai người đưa ta vào Linh Lung tháp giam giữ.
Lúc bị lôi tới, trong mắt ta chỉ là một mảng tối đen.
Giờ đây, ta đã có thể lờ mờ phân biệt ánh lửa chập chờn.
Tiêu Lâm không có mặt, bọn thái giám cũng lười nhác hơn trước.
Ta giả vờ ngã xuống, lén ném hai lọ thuốc giấu trong người vào đống cỏ trong ngục bên cạnh, vì thế lại phải chịu thêm vài roi.
Đến sáng, sau khi các phi tần thỉnh an, chỉ còn mỗi Thẩm Ngọc Như nán lại.
Nàng ta ung dung ngồi thưởng trà, sai thị vệ ép ta quỳ xuống đất.
“Bệ hạ một đêm chưa tỉnh, bản cung nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên thay người xử lý ngươi trước.”
“Người đâu, chặt cánh tay phải của nàng ta!”
“Khoan đã!” Ta nắm chặt thảm, trong mắt là màu đỏ mẫu đơn ngày càng rõ nét, “Chặt một tay thì có gì vui sướng?”
“Nếu ngươi thật sự có gan, cứ nhốt ta vào lồng sắt, treo lên tường thành kinh đô.”
“Đến lúc đó, thiên hạ đều nhìn thấy, truyền miệng khắp nơi, người Vu y cốc chẳng lẽ không biết sao?”
“Nếu có ai tới cứu ta, các ngươi bắt lại là được.”
Thẩm Ngọc Như sững người:
“Tống Cảnh, ai mà chịu nổi nỗi nhục đó? Ngươi lừa ta sao?”
Ta cười lạnh, cố gắng gượng đứng dậy:
“Một kẻ mù lòa như ta, còn có thể truyền tin thế nào?”
“Chỉ là kẻ sắp chết, muốn nghe lại sự phồn hoa nơi nhân gian lần cuối mà thôi.”
“Sao, nương nương sợ Bệ hạ tỉnh lại trách phạt, không dám làm chăng?”
Thẩm Ngọc Như tức giận hắt chén trà nóng vào mặt ta:
“Bệ hạ và ta là thanh mai trúc mã, há để ngươi ly gián!”
“Đã vậy, ta sẽ thành toàn cho tiện phụ ngươi!”
Nói rồi, nàng ta lập tức vu cho ta tội dùng vu cổ hại người trong hậu cung.
Giữa trưa, ta bị nhốt vào lồng sắt treo lên tường thành, phơi bày trước mặt bách tính.
Dân chúng vây xem, chỉ trỏ bàn tán không ngớt, cảnh tượng náo nhiệt vô cùng.
Một bậc mẫu nghi thiên hạ vốn nên từ bi như thần linh, nay lại chẳng khác nào chó nhà có tang, trăm năm khó gặp.
Có kẻ còn nổi hứng ném rau thối trứng gà về phía ta, thi nhau xem ai ném trúng hơn.
Dưới ánh nắng chói lòa, ta cố mở mắt ra, trong đám đông huyên náo ấy, thoáng thấy một bóng dáng áo xanh.
Sợ bị phát hiện, ta chỉ dám khẽ làm thủ thế, ý bảo nàng đừng để tâm tới ta, hãy rời đi mau.
Đợi đến khi bóng dáng ấy khuất hẳn, ta mới an tâm tựa mình vào song sắt, mệt mỏi nhắm mắt.
Trước khi rời Vu y cốc, a nương từng dặn ta: vu cổ đổi mắt chỉ có hiệu lực ba năm.
Nếu ba năm sau Tiêu Lâm thật lòng với ta, bà sẽ phái người vào kinh truyền cho ta thuật đổi mắt.
Nếu hắn phụ bạc vô tình, ta cứ trở về cốc là được.
Nhưng dù a nương thương ta, ta cũng không thể liên lụy đến Vu y cốc.
Cốc chỉ có hơn ngàn người, nếu xảy ra xung đột, sao địch nổi mấy chục vạn đại quân của Tiêu Lâm?
Giờ đây, ta buộc phải nghĩ cách tự cứu mình.
Và cũng phải vĩnh viễn diệt trừ hậu hoạn mang tên Tiêu Lâm.