Lúc đó nàng chỉ tưởng là đóng kịch, nhưng xem ra Hỉ Thước là người tốt, không đành lòng thấy nàng bị Đại phu nhân hại chết.
Một lát sau, Hạ Vũ chạy đến trên tay cầm lễ vật chuẩn bị cho Nhị tiểu thư, Tô Mạt nhìn nàng mỉm cười,“Đi thôi.”
Gần đây Tứ tiểu thư được sủng ái, Hạ Vũ cùng Trương mụ mụ cũng nhờ đó mà nở mày nở mặt nên đối với nàng cũng rất hết lòng.
Nhị tiểu thư đang vẽ tranh, nàng ta mặc một bộ áo màu lam nhạt, váy màu
trắng, trông rất thanh nhã, thấy nàng đến liền đặt bút xuống, mỉm cười
hòa khí: “Tứ muội muội đến đây.”
Tô Mạt nhìn nàng ta mỉm cười,
nhìn vậy chứ trong tương lai không xa, Nhị tiểu thư sẽ trở thành người
được xem trọng nhất trong phủ.
Bề ngoài tuy yếu thế nhưng nội tâm kiên cường, mưu tính rất tỉ mỉ, cẩn thận.
Hai người cùng nhau uống trà, sau đó đi đến viện của Đại tiểu thư, Đại
tiểu thư đang xén cây mai, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như