Ván cờ này, người đánh cờ này còn chưa biết ra sao đâu.
Suy tư một lát, hoàng đế lại đi một bước.
Tựa hồ là tìm được lối để đột phá, kế tiếp, hắn lại một mạch giành lại được đất đai bị mất.
Tô Mạt vẻ mặt ảo não, gắt giọng:“A, bệ hạ rất giảo...... A, cơ trí , chẳng những không bị ta lừa, còn ngược lại nhân cơ hội phục binh phản kích.
Chơi không vui. Ta muốn giở trò xấu đây.”
Nàng đem quân cờ trắng trong tay ăn vạ đặt lên bàn cờ.
Tiếng ngọc thạch chạm vào nhau, leng keng leng keng, thanh âm nàng hờn dỗi như tiếng chuông bạc rất vui tai.
Hoàng đế cười lanh lảnh,“Thoải mái, thật sự là nha đầu thông minh!”
Tô Mạt cúi đầu, làm như ngượng ngùng cười, không để cho người ta nhìn thấy khóe môi châm biếm.
Nàng chẳng qua chỉ dùng vài thủ thuật để che mắt, đem quân tiên phong của
chính mình che giấu lại, để hoàng đế nghĩ đến hắn đột phá nơi đó mới
đúng.
Mà nàng ở trên bàn cờ, ít nhất đã bày vài chỗ hư hư thật
thật kết hợp lại, ở sâu trong nội tâm nàng, nơi nàng muốn phát triển
nhất, là tuyệt đối sẽ không cho hắn biết .
Mà điều để hắn biết, chẳng qua là nàng muốn để cho hắn biết.
Lại còn phải làm bộ nàng không muốn cho hắn biết. Cho nên chơi ván cờ này,