Sống gần đại tiểu thư lâu dần, nàng cũng bị nàng ấy ảnh hưởng nhiều.
Nhìn thấy có người giết hại hoa cỏ cây cối, Tô Mạt là trăm ngàn lần không nhìn được.
Nàng nhìn thấy chỗ trống, tiến lên một tay đoạt lấy roi, sau đó dùng một chút lực, liền làm đứt luôn.
Roi Hoàng Phủ Kha dùng bất quá là thứ đồ nữ hài tử chơi đùa, cũng không
phải cái loại vũ khí chuyên dùng , cho nên Tô Mạt cũng không cần dùng
khí lực quá lớn.
Hoàng Phủ Kha lập tức quoẹt miệng, muốn mắng
nàng, Tô Mạt giành nói:“Công chúa như thế nào không hiểu chuyện như vậy? Bệ hạ trước nay luôn tiết kiệm, yêu dân như con, đối từng cành cây ngọn cỏ trong cung cũng tràn đầy cảm tình. Trong cung từng ngọn cây cọng cỏ, cũng đều là tiền mồ hôi và máu cùng với công sức của các sư phó gầy
dựng lên. Ngươi có biết một gốc cây hồng mai như vậy, phải tốn bao nhiêu tài lực vật lực nhân lực mới có thể nuôi sống được hay không ?”
Hoàng Phủ Kha chưa từng bị người ta như vậy răn dạy qua, thấy Tô Mạt giống
hệt như trưởng bối giáo dục hài tử giáo huấn nàng, lập tức liền lên cơn.
Nàng vừa mắng “cái đầu”, lại bị Tô Mạt ngắt lời.
Không có biện pháp, Tô Mạt mím môi nhướng mày, thời điểm trợn tròn ánh mắt