Đối với người lãnh ngạo như hắn vậy, muốn cúi đầu trước hoàng đế là không có khả năng.
Nhưng vì muốn gửi tới nàng một câu, hắn vẫn nhượng bộ.
Nếu không thư tín đã có hai vị tham tướng viết, dựa vào tính tình của hắn, đánh chết hắn cũng sẽ không viết thư cho hoàng đế.
Trước đây cho dù là tấu chương thỉnh an, chỉ sợ cũng là do nội thị viết giùm.
Nếu không phải bản thân mình còn nhỏ, không thể tự do, nàng thật rất muốn
phóng ngựa như bay đi tới bên hắn, cùng hắn kề vai chiến đấu.
Trong lòng nàng vừa ngọt lại vừa vui, chậm rãi đem mật tín kia gấp thành một con hạc giấy ngàn năm.
Sau đó lấy bút viết ngày tháng lên trên, lại vẽ cái khuôn mặt tươi cười, tự mình cất vào tráp đựng đồ cá nhân.
Cái chìa khóa do chính nàng cất giấu, ngay cả Hoàng Oanh các nàng cũng không thể xem.
Kim Kết nhìn trộm thấy, hì hì cười nói:“Tiểu thư, ngươi giấu bảo bối gì thế, sao lại giấu chúng ta.”
Tô Mạt hai má đỏ lên, sẵng giọng:“Tránh qua một bên, các ngươi ai cũng có
nguyên một cái rương lớn, ta chỉ có cái hộp nhỏ như vậy, ngươi cũng muốn giành mới được hả?”
Kim Kết vội kêu Hoàng Oanh cùng Thủy Muội,
cười nói:“Các ngươi nhìn xem tiểu thư đang chơi xấu kìa. Mấy cái rương
lớn như vậy không phải cũng là của tiểu thư sao. Chiếu theo ý tứ của
tiểu thư, ba rương này là của chúng ta, sáng mai chúng ta chuyển nhà