Tô Mạt hành xong lễ, cười nói:“Ngũ điện hạ đại giá quang lâm, thật vẻ vang cho kẻ hàn này quá.”
Hoàng Phủ Giác ý bảo nàng không cần đa lễ, chế nhạo nói:“Lời này ngươi nói
không đúng. Phụ hoàng đều tới đây rồi, ta đến nữa thì có cái gì ngạc
nhiên. Làm vẻ vang cho kẻ hèn này là phụ hoàng, ta cũng không có hào
quang lớn như vậy.”
Tô Mạt cười nói:“Là ta nói sai rồi.”
Hoàng Phủ Giác nhẹ nhàng khịt mũi,“Mùi cháo thơm quá. Các ngươi đang dùng bữa ?”
Tô Mạt bị hắn kinh ngạc, cái loại mũi gì a? Xa như vậy, vậy mà cũng có thể ngửi được.
Nàng mỉm cười,“Là nha đầu của ta tự nấu.”
Hoàng Phủ Giác cũng không khách khí, ngồi xuống ghế, hơi hơi cười nhìn
nàng,“Thức dậy sớm quá, chỉ ăn qua có miếng điểm tâm. Nếu có nhiều, có
thể hưởng chút thơm lây không.”
Tô Mạt đành phải kêu nha đầu đi mang cháo đến.
Rất nhanh đám nha đầu Thủy Muội bưng cháo đồ ăn đến, cháo màu hồng phấn,