Tống Dung Hoa mím môi, hừ nói:“Ta mới không sợ. Cẩn ca ca mới không thích nha đầu Tô Mạt hung dữ kia đâu.”
Mọi người hành lễ với thái tử, thái tử không kiên nhẫn phất phất tay.
Lập tức có người nịnh bợ chuyển ghế bành vội tới để hắn an tọa,“Thái tử điện hạ, thỉnh ngài an tọa.”
Thái tử cũng không khách khí, ngồi xuống trước mọi người, ánh mắt quét lên
trên từng người, âm thanh lạnh lùng nói:“Rốt cuộc sao lại thế này?”
Tô Trì mím môi, lạnh lùng nhìn Từ Thiểu Khôn.
Từ Thiểu Khôn cứng đầu, không nói tiếng nào.
Thấy bọn hắn ai cũng không nói lời nào, thái tử chậm rãi nói:“Không nói đúng không. Các ngươi dám đứng trước đám đông công khai đánh người của bổn
cung, chẳng lẽ khi dễ Đại Chu ta không có vương pháp sao?”
Tống
Dung Hoa vỗ tay nói:“Thái tử ca ca nói rất đúng. Phải cho đám người quàn là áo lượt này một chút giáo huấn. Mỗi ngày tụ tập lại nháo sự, vô pháp vô thiên .”
Từ Thiểu Khôn đám người trợn mắt nhìn nàng, Tống Dung Hoa hừ một tiếng, khinh thường hất mặt quay đầu.
Đám người đứng xem liền đem sự tình nói ra một mạch.
Đối với việc Tô Trì không cho phép đệ đệ nhập sĩ, việc này ở đây mỗi người
một ý, có người cảm thấy thực hợp lý, có người cảm thấy thực bá đạo rất
nhỏ nhen.
Đối với việc Từ Thiểu Khôn trượng nghĩa ra tay này, có